CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Khương Tiêu đã chủ động liên hệ trước với đối phương và nhận về một số bản thiết kế cũng như ảnh mẫu.
Anh rất hài lòng.
Lần này, họ gặp mặt để anh chốt yêu cầu của mình, tiện thể cọc tiền.
Anh chưa nói với Phó Nhược Ngôn chuyện này.
Một là vì chưa lấy được nhẫn, hai là việc cầu hôn luôn cần yếu tố bất ngờ.
Mặc dù anh và Phó Nhược Ngôn không thể kết hôn trong nước nhưng vẫn nên có mặt hình thức.
Khương Tiêu lựa chọn giấu để tạo niềm vui bất ngờ cho Phó Nhược Ngôn.
Anh cũng từng nhận nhẫn rồi, nhưng ấy là nhẫn bà ngoại Phó Nhược Ngôn tặng, coi như món quà của người lớn.
Hiện giờ tự tay chuẩn bị, món quà mang ý nghĩa khác hẳn.
Có lẽ đính hôn xong thì hai người sẽ sống bên nhau thật yên vui.
Khương Tiêu là một người rất dễ chiều.
Anh không có yêu cầu rắc rối nào.
Chi tiết trên cặp nhẫn nam khá đơn giản.
Tuy nhiên, vì anh đưa rất nhiều tiền, nhà thiết kế cũng đặt ra yêu cầu với sản phẩm của mình nên đã hỏi kỹ lưỡng một lượt.
Hỏi xong, cô ấy nói với anh: "Thật tình cờ, tôi mới đặt mua một lô kim cương có đường cắt rất gọn và độ tinh khiết cao, đẹp lắm, hiếm nữa.
Có điều phải đợi một thời gian mới nhập vào trong nước được.
Tôi sẽ giữ lại mấy viên xịn nhất cho anh.
Anh yên tâm, thành phẩm cuối cùng sẽ không khiến anh thất vọng."
Nhà thiết kế trẻ tuổi từng thiết kế rất nhiều cặp nhẫn cưới.
Vậy nhưng hôm nay gặp Khương Tiêu, cô ấy vẫn thấy hâm mộ.
Đây là một người đàn ông thành công và dịu dàng.
Anh ấy trẻ trung đẹp trai, quan trọng hơn là khi nhắc đến nhẫn cưới, cảm giác mong chờ khó kìm nén xuất hiện rất rõ ở anh.
"Chúc mừng anh, chúc mừng cả người yêu của anh." Cô nói: "Chắc chắn hai người sẽ thật hạnh phúc."
Khương Tiêu gật đầu: "Cảm ơn cô."
Nói xong, tâm trạng anh cũng khá tốt.
Hai người họ hẹn nhau tại quán cà phê.
Do đã trao đổi rõ ràng từ trước nên Khương Tiêu không dong dài gì, đưa ra quyết định cực nhanh, chi tiền còn sảng khoái hơn.
Bọn họ chỉ ngồi với nhau khoảng mười mấy phút.
Sau đó, nhà thiết kế đứng dậy đi về chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
Hôm nay, Khương Tiêu đặc biệt dành ra một buổi chiều cho cuộc gặp này.
Anh cũng không về Lệ Thị vội.
Món bánh Tiramisu của quán cà phê này cực kỳ nổi tiếng.
Chủ quán đã cất công học hành suốt mười năm.
Đời trước Khương Tiêu từng muốn tự làm, tuy nhiên thử kiểu gì cũng không phục chế được đúng hương vị.
Ban nãy nhà thiết kế ở đây, anh chỉ gọi tách cà phê.
Đến lúc đối phương đi rồi, anh mới cầm menu lên lần nữa, gọi món bánh Tiramisu yêu thích mà đã lâu rồi mình chưa được ăn.
Hai phần.
Khương Tiêu vẫn là người hảo ngọt.
Anh cầm một chiếc thìa nhỏ xúc bánh ăn chầm chậm, mãi tới khi một người ngồi xuống đối diện anh.
"Chào Tiêu Tiêu."
Là Lận Thành Duật.
"Tình cờ quá." Y nói tiếp: "Lâu rồi không gặp anh."
Khương Tiêu thoáng ngừng lại, cảm giác thèm ăn lập tức vơi bớt hẳn.
Anh đặt chiếc thìa sang một bên, hơi dựa lên lưng ghế, nhìn thoáng qua Lận Thành Duật: "Cậu có chuyện gì sao?"
Anh không tin đây là sự trùng hợp.
Đúng vậy, Lận Thành Duật đã ngắm anh một lát.
Y cũng biết hôm nay Khương Tiêu đến gặp ai.
Lẽ ra y không nên tới, được trộm ngắm Khương Tiêu thôi đã tốt lắm rồi.
Song,người kia đặc biệt quá.
Đó là nhà thiết kế trang sức, hay nói là nhà thiết kế nhẫn cưới nổi tiếng ở Liễu Giang.
Khỏi phải nghĩ cũng biết Khương Tiêu tìm cô ấy để đặt nhẫn đính hôn.
Lận Thành Duật không có thời gian chuẩn bị.
Y cũng biết Khương Tiêu chẳng hề kiên nhẫn với mình, đành phải đi thẳng vào vấn đề.
"Phó Nhược Ngôn của bây giờ không hợp với anh, Tiêu Tiêu à." Lận Thành Duật gần như nghiến răng nói những lời này: "Anh ở bên anh ta đã thiệt thòi lắm rồi, em sợ sau này anh..."
Khương Tiêu liếc y, trong ánh mắt chứa đựng đôi phần chế giễu: "Ai hợp với tôi...!không đến lượt cậu phán."
Lận Thành Duật không có tư cách và lập trường nói với anh những chuyện này.
Những việc cậu ta làm được thua kém Phó Nhược Ngôn nhiều.
Khương Tiêu không muốn nói thêm gì, cũng không muốn ở một chỗ với Lận Thành Duật.
Anh đứng dậy định rời đi.
Nào ngờ Lận Thành Duật bỗng kéo anh lại.
"Em không có tư cách nói những điều này...!nhưng Tiêu Tiêu ơi, em thật lòng...!lo lắng cho anh." Y chạm vào cổ tay Khương Tiêu, ngón tay cũng run lên mất kiểm soát: "Em biết...!biết mình không thể ở bên anh.
Tuy vậy...!người đó cũng không thể là Phó Nhược Ngôn được."
Dẫu không có được Khương Tiêu, y vẫn mong người sánh bước cùng anh sẽ là một người xứng đáng, biết quý trọng Khương Tiêu, chứ không phải Phó Nhược Ngôn được voi đòi tiên bây giờ.
Sớm muộn gì cũng có ngày con người với tâm tư phức tạp ấy sẽ làm tổn thương anh.
Liệu giờ đã muộn rồi chăng?
Khương Tiêu tự đi đặt nhẫn cho Phó Nhược Ngôn.
Là nhẫn cưới đó.
Lận Thành Duật từng không cần nó, lúc này đây lại chỉ có thể ngóng trông hoài chẳng được.
Y đã không còn mong mỏi thứ đó sẽ đến tay mình.
Song, y cũng không muốn tình hình thành ra như bây giờ.
Dù biết mình ngăn cản phí công, y vẫn muốn nói ra.
"Tiêu Tiêu ơi, em thật sự...!chỉ mong anh được vui vẻ, anh đừng để mình bị uất ức, thật đó..."
Rõ ràng Khương Tiêu chẳng hề nghe lọt tai: "Bỏ tay ra."
Anh vận chút sức, Lận Thành Duật lập tức thả lỏng.
Sức nắm tay Khương Tiêu của y rất nhẹ, tựa hồ không đủ tự tin giữ chặt anh.
Khương Tiêu định đi nhưng Lận Thành Duật nhanh chóng đứng dậy trước.
"...!Em đi đây, anh ở lại đi." Y kéo Khương Tiêu ngồi về chỗ cũ: "Em xin lỗi, vốn hôm nay là em tới quấy rầy, em sẽ đi ngay."
Y đã nói hết những gì cần nói.
Thực ra lúc đến đây, trong đầu y chật ních một đống lời muốn nói.
Tuy nhiên, thấy điệu bộ sẽ rời khỏi bất cứ lúc nào của Khương Tiêu, y không phải nói nhiều nữa.
Khương Tiêu gọi hai phần Tiramisu nhưng chưa ăn được mấy.
Hôm nay anh có vẻ rất vui, ăn chút bánh ngọt mà còn bất cẩn để vương lên khóe miệng.
Lận Thành Duật thấy vậy, muốn lau giúp anh, nhưng bàn tay nâng lên sắp chạm tới mặt Khương Tiêu thì lại vô cùng xấu hổ rụt về.
...!Thôi.
Bây giờ y thực sự không có tư cách gì mà.
Y cười khổ một tiếng, lại không kìm được nhìn sang Khương Tiêu.
Vốn cho rằng mình đã quen rồi, vậy mà tâm trạng ghen tị xen lẫn hối hận và đau đớn này vẫn đeo bám y dai dẳng.
Sau khi Lận Thành Duật đi, Khương Tiêu ngồi tại đó thở dài, tâm trạng hơi phức tạp.
Đây là thời gian làm việc buổi chiều, quán cà phê này khá vắng khách.
Anh chống má, nghĩ về một số chuyện vu vơ, một lần nữa cầm thìa lên, ăn hết hai phần Tiramisu kia.
Anh đặt nhẫn vì xúc động nhất thời.
Khương Tiêu cũng không rõ xúc động ấy là gì.
Dường như anh đang mượn nó để tìm một đường lui cho mình, tiếp tục duy trì mối tình hiện tại.
Nhưng rốt cuộc có hợp thật không đây...?
Mấy câu Lận Thành Duật nói khiến Khương Tiêu không dám khẳng định.
Không phải do y gây ảnh hưởng đến anh.
Thay vào đó, nó giống như việc thứ mình che giấu bị người ta vạch trần.
Buổi tối về nhà, Khương Tiêu có dáng vẻ đang đi vào cõi thần tiên.
Vừa mở cửa, anh đã thấy Phó Nhược Ngôn đứng đó, bị dọa giật bắn người.
"Em đi đâu vậy?" Hắn nhìn Khương Tiêu, nở nụ cười: "Sao muộn thế này mới về?"
Mình phải giấu anh ấy chuyện đính hôn đã.
Khương Tiêu ngẫm nghĩ, đáp: "Em đến Liễu Giang, bận chút chuyện ở công trường."
Phó Nhược Ngôn nghe câu trả lời này thì nụ cười càng thêm nở rộ, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ thấy quai quái, tựa hồ bên trong chứa đựng ý nghĩa sâu xa nào đó.
"Mệt mỏi cả ngày rồi.
Tiêu Tiêu ăn chút gì với anh đi."
Khương Tiêu ăn hai phần Tiramisu đến no rồi, anh lắc đầu.
"Không ăn đâu, em ăn rồi.
Nhược Ngôn cứ ăn đi nhé, em còn có chút chuyện."
Trên đường về, thư ký gửi ít tài liệu cho anh, anh vẫn chưa kịp xem.
Nghiệp vụ của Vô Hạn năm nay khá phức tạp, có rất nhiều vấn đề cần xử lý.
Trước đây, Khương Tiêu đã chia ít quyền hạn thực thi công việc cho cấp dưới nên được nhẹ nhõm hơn hẳn, không phải lo liệu quá nhiều thứ nữa.
Thế nhưng lại sắp tới cuối năm rồi.
Bọn họ đã lên kế hoạch cho lễ hội mua sắm hàng Tết năm nay từ sớm.
Dựa trên nền tảng và thành tựu của hai năm trước, năm nay bọn họ chuẩn bị thực hiện hoạt động thật lớn và đặc biệt.
Hầu hết các trách nhiệm chính của Khương Tiêu nằm trên phương diện này, anh không rảnh lo đến những thứ còn lại.
Phó Nhược Ngôn cũng không níu kéo anh, gật đầu đồng ý.
Nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng làm việc, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất.
Khương Tiêu nói dối.
- Hắn nghĩ.
Khương Tiêu không biết Phó Nhược Ngôn đang nghĩ gì.
Anh giấu rất kỹ chuyện nhẫn đính hôn.
Phải chờ nhà thiết kế lấy kim cương.
Cô ấy cũng chế tạo rất tỉ mỉ nên hơi tốn thời gian.
Khương Tiêu biết thói quen của cô ấy nên không vội.
Anh định chờ qua lễ hội mua sắm hàng Tết.
Dịp Tết Âm lịch hoặc Tết Nguyên Tiêu sinh nhật mình cũng rất hợp, nhân đôi sự vui vẻ.
Anh chỉ không ngờ rằng chưa đợi đến lúc đó, Phó Nhược Ngôn đã tặng cho anh một bất ngờ lớn -- Ngay trước lễ hội mua sắm hàng Tết, Khương Tiêu bỗng nhận được một phần văn kiện hội đồng thương mại Lệ Thị gửi tới.
Xem nội dung văn kiện thì đúng là một chuyện tốt.
Đây là kế hoạch cất nhắc một số doanh nghiệp trọng điểm của Lệ Thị lên sân khấu, dưới sự dẫn đầu của hội đồng thương mại địa phương và ban ngành chính phủ.
Mục đích của kế hoạch là vạch ra con đường phát triển rộng lớn hơn cho những doanh nghiệp có tiềm năng.
Các loại điều kiện rất đa dạng, Vô Hạn thế mà lại có mặt trong danh sách.
Tuy nhiên, đây là kế hoạch thời hạn 5 năm, lấy danh nghĩa Lệ Thị ghi Vô Hạn vào.
Điều này không phù hợp với quy hoạch của công ty Khương Tiêu.
Anh vốn định năm sau xây xong tòa nhà văn phòng mới thì sẽ chuyển nghiệp vụ của công ty đến Liễu Giang.
Lệ Thị quả thực là một thành phố rất tiềm năng.
Có điều, Khương Tiêu phải xét đến chi phí kinh doanh, sự phát triển trong tương lai và nguyên nhân riêng của mình - anh hiểu Liễu Giang hơn.
Sau khi được đi vào sử dụng, khu công nghệ cao kia tiếp tục nghênh đón một trung tâm thử nghiệm thông tin cấp quốc gia và phân hiệu của một trường Đại học nổi tiếng.
Các công trình đồng bộ cũng rất hợp với một doanh nghiệp thương mại điện tử như Vô Hạn.
Khương Tiêu làm kinh doanh, anh phải suy nghĩ cho lợi ích tổng thể.
Khương Tiêu không muốn gây thù với hội đồng thương mại Lệ Thị vì chuyện chuyển đi.
Anh sớm đã trao đổi với cấp tỉnh, bởi chuyển tới chuyển lui thì cũng chẳng ra khỏi phạm vi tỉnh này.
Vô Hạn còn là doanh nghiệp nền tảng mạng, hợp tác với vô số thương hiệu tại Lệ Thị, cũng tốn rất nhiều công sức để nâng đỡ các nhà sản xuất ở Lệ Thị.
Hàng loạt công xưởng nhỏ được mảng "Bán trực tiếp của Vô Hạn" đầu tư vẫn đang ở đây và sẽ không chuyển đi đâu.
Sự xuất hiện của văn kiện này hoàn toàn gây bất ngờ.
Nếu thực sự đại diện cho Lệ Thị đi hưởng khoản lợi nhuận này thì Khương Tiêu đúng là không phải người.
Hơn nữa văn kiện đã được công bố, muốn rời khỏi cũng không dễ.
Anh cho rằng hội đồng thương mại địa phương không muốn anh đi.
Dù sao thì một công ty có tiềm năng phát triển rất cao như Vô Hạn sẽ đóng vai trò quan trọng với một khu vực, đồng nghĩa mang đến nhiều lợi ích hơn.
Vì vậy, bọn họ muốn dùng mưu giữ anh lại.
Tuy nhiên, sau khi liên hệ, bên họ lại tỏ ra rất khó hiểu.
"Vô Hạn chủ động trình văn kiện mà." Đối phương nói: "Chủ tịch Khương à, đây là chuyện tốt người khác muốn cũng không được.
Tôi đã tốn nhiều công sức lắm đó."
Khương Tiêu rất đỗi ngạc nhiên, song, anh không thể hiện cảm xúc ra mặt, nói mấy câu chuyển chủ đề