Chuyển ngữ: Trầm Yên
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Một tuần trôi qua, thời gian nhàn rỗi của Lận Thành Duật lại kết thúc.
Công ty bắt đầu lần lượt có việc tìm y.
Sau khi khai thác nghiệp vụ nước ngoài ở chuyến công tác lần trước, số tiền kiếm được nhiều thêm, điều đó tỷ lệ thuận với độ bận rộn.
Lận Thành Duật trước đây là người cuồng công việc tiêu chuẩn, tuy nhiên hiện giờ vì Khương Tiêu, y phát hiện mình chẳng tài nào bình tĩnh làm việc được.
Lật vài tờ tài liệu, càng xem càng bực dọc, muốn gạt phăng mọi chuyện, tìm Khương Tiêu về đã rồi tính.
Dù gì đây cũng là công ty của mình, đối tác có ý kiến nhiều mấy cũng chẳng quản được y.
Lận Thành Duật rất có tiếng nói trong công ty, không ai dám ý kiến gì, trái lại thư ký Lâm bên cạnh nghe yêu cầu của y thì bỗng tỏ ra kinh ngạc, hơi ngập ngừng.
"Thưa chủ tịch Lận." Cô ta cất lời: "Những tiến trình này đều rất quan trọng, tôi cảm thấy ngài vẫn nên..."
Lận Thành Duật liếc cô ta, ánh mắt ấy khiến cô ta bất giác im bặt.
"Ngồi yên vị trí của cô, làm theo lời tôi." Lận Thành Duật nói: "Cô chỉ là một thư ký."
Năng lực làm việc của thư ký Lâm này khá ổn, cô ta cũng ở công ty lâu rồi, chuyên xử lý công việc của y và một phần chuyện đời sống khi y đi công tác.
Thỉnh thoảng cô ta cũng hơi tự cao, song Lận Thành Duật lười để ý đến mấy vấn đề này của cô ta.
Y không ngờ rằng sau thoáng dừng lời, thư ký Lâm này lại dám nói tiếp vậy:
"Vì làm việc với sếp đã lâu nên tôi xin phép nói thẳng, sếp đừng xử lý theo cảm tính như vậy." Cô ta nói với giọng uyển chuyển nhưng thể hiện rất rõ ý mình: "Người này cũng không đi đâu mất được, chẳng phải một thời gian sau lại về sao? Cơ hội của công ty mà bị bỏ lỡ là về sau chưa chắc đã có tiếp đâu ạ."
Mấy năm nay, Lận Thành Duật luôn bận rộn.
Cạnh y có vài thư ký xử lý các đầu việc khác nhau.
Cô ta đã đi theo y khoảng 5 năm, tuy vậy, cũng phải mất 1-2 năm cô ta mới đạt được vị trí này.
Bình thường Lận Thành Duật sẽ mặc kệ cô ta.
Y đối xử với người ngoài cực kỳ lạnh nhạt.
Chẳng qua liên quan đến công việc nên y mới nói chuyện với cô ta nhiều hơn chút.
Qua phép so sánh, thư ký Lâm tự cho rằng mình được lòng sếp hơn hẳn.
Cô ta là thư ký chủ tịch, cấp dưới đều khách sáo với cô ta, khiến cô ta ngày một lộng hành hơn.
Cô ta không rõ quá khứ của Lận Thành Duật và Khương Tiêu.
Thứ cô ta thấy chính là y bỏ qua đối phương vì chuyện công việc hết lần này đến lần khác.
Khương Tiêu có vẻ cũng không tỏ ý kiến gì.
Nhiều lần cô gọi lại theo ý của Lận Thành Duật, ngữ điệu của đối phương luôn hiền hòa, chưa bao giờ giận dỗi hay tỏ ý kiến gì.
Sự bất bình đẳng ấy đem đến cho cô ta một ảo giác rằng đó chỉ là một người tình được bao dưỡng cố định.
Diện mạo Khương Tiêu khá ổn, cũng tốt tính, khả năng nấu nướng không tệ, quả thực phù hợp với hình tượng mà cô ta tưởng tượng ra.
Xưa nay Lận Thành Duật chưa từng có ý định cho cô ta xem nội dung cuộc sống đời tư của mình.
Y không biết cô ta đang nghĩ gì, hiển nhiên sẽ không giải thích với cô ta những điều ấy.
Do đó, đứng ở góc độ của cô ta, hà cớ phải bỏ mặc công ty vì một người tình giận lẫy?
Thư ký Lâm cho rằng mình đang hiến kế hợp lý.
Cô ta vô cùng đặc biệt, khác với nhân viên bình thường, vì thế cô ta phải chỉ rõ phương hướng cho cấp trên đang bị cảm xúc chi phối nhất thời.
Đến khi Lận Thành Duật định hình lại sẽ biết những điều cô ta nói là đúng.
Với lại, chẳng phải chủ tịch Lận cũng quan tâm mấy đến Khương Tiêu sao?
Thậm chí, cô ta cho rằng người tình được nuôi trong nhà phải nhẫn nhịn chịu đựng này kiểu gì chẳng kém hơn bản thân mình được trọng dụng ở công ty.
Nào phải ai cũng làm được chức vị thư ký chủ tịch này.
Sau đó, cô ta phát hiện Lận Thành Duật nhìn mình với một ánh mắt có thể cho là kỳ dị.
Y nhìn cô ta như nhìn con ngốc, tiếp theo quay đầu lại, gõ vài chữ trên bàn phím.
"Từ hôm nay trở đi, cô không phải làm việc bên cạnh tôi nữa." Lận Thành Duật nói với giọng điệu lạnh nhạt chẳng mảy may xao động: "Tôi vừa gửi email cho bộ phận nhân sự, điều cô đến cương vị mới.
Nghe đây, cô không có tư cách chỉ tay năm ngón với tôi, càng không được phép nhắc một chữ nào đến Khương Tiêu, cô không xứng đáng nói về anh ấy như vậy."
Điều cô ta đi thì vẫn có nhiều người khác trong công ty đảm nhiệm được cương vị này.
Trên thực tế, đến tên đầy đủ của cô ta là gì Lận Thành Duật cũng không nhớ, gọi thư ký Lâm quen rồi, cũng không nhất thiết phải biết những mặt khác.
Khả năng tự ý thức quá dồi dào.
Sở dĩ không sa thải ngay lập tức là bởi Lận Thành Duật nhớ tới một chuyện.
Y nhớ rằng trước khi đi công tác, Khương Tiêu từng gọi rất nhiều cuộc cho mình, khả năng là có chuyện gì đó.
Y lại đang ở phòng ký hợp đồng nên không tiện đáp lời, bèn bảo thư ký Lâm gọi lại cho Khương Tiêu báo một tiếng rằng mình đang bận.
Với thái độ này, không biết lúc đấy cô ta đã nói linh tinh gì với Khương Tiêu khiến cho anh ấy giận.
Chắc tình hình thực tế là đây.
Chờ tìm Khương Tiêu về rồi, y sẽ làm rõ ngọn ngành chuyện ấy.
Vậy nên cứ giữ người lại đã, lúc tra xét cũng tiện hơn.
Lỡ khiến Khương Tiêu không vui thì chuyện không đơn giản là sa thải.
Y sẽ để bộ phận nhân sự làm thông báo mặt trái trong ngành, có rất nhiều phương pháp xử lý cô ta.
Về sau sẽ giải thích lại với Khương Tiêu, xin anh tha thứ.
Y ở bên Khương Tiêu lâu vậy mà mới thấy anh giận đến mức này lần đầu.
Lận Thành Duật nói mấy câu đuổi thư ký ra rồi rời khỏi công ty, trong lòng vẫn bồn chồn.
Đã đến tình trạng này, dẫu có chậm chạp ngu ngốc trong chuyện tình cảm thì y cũng biết vấn đề không dừng ở thư ký Lâm.
Cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi chẳng đáng kể, song cũng làm lộ ra mâu thuẫn tồn tại trong thực tế.
Lận Thành Duật không muốn tiết lộ cho những người không liên quan về cuộc sống đời tư của mình.
Tuy nhiên, nếu cả một cá nhân như vậy cũng dám đối xử thế với Khương Tiêu thì nó đã nói nên sơ suất của y.
Bấy giờ, y mới thấy mình ít quan tâm đến Khương Tiêu.
Đặc biệt, vào mấy năm gần đây, y luôn lấy cớ công việc bận trì hoãn sự quan tâm dành cho anh.
Khương Tiêu cũng không oán trách gì.
Cứ vậy, y nghiễm nhiên cho rằng không thành vấn đề.
Dĩ nhiên Lận Thành Duật biết mình thích Khương Tiêu, nếu không cũng không ở bên nhau lâu đến vậy.
Bề ngoài, hai người họ không danh không phận, thực tế lại đúng là cặp vợ chồng đã chung sống rất nhiều năm.
Một nửa y thầm nhận định cũng chỉ có thể là Khương Tiêu.
Thế nhưng các loại cảm xúc: cảm kích, yên thích, ỷ lại...!đan xen đã khiến chính y cũng mơ hồ.
Việc có được một nửa còn lại quá dễ dàng khiến y chẳng hề học được cách quý trọng.
Huống hồ, do sự ảnh hưởng của quá khứ, Lận Thành Duật luôn thấy tình cảm không phải thứ quan trọng trong cuộc sống của mình, ít nhất thì không phải quan trọng nhất.
Thứ hư vô mịt mờ này không đáng tin, biết chừng nào sẽ biến mất?
Ấy vậy mà Khương Tiêu đã thay đổi y tự bao giờ.
Lúc người ấy hiện diện, y không có cảm nhận gì.
Thế nhưng, lúc anh đi bặt vô âm tín, y lại nôn nóng đến nỗi chẳng thể làm chi.
Y không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn mau mau tìm Khương Tiêu về.
Manh mối duy nhất vẫn nằm ở chỗ những người bạn có thái độ