CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- ..-..
-....-.-...- -....- -.-..- -- -....- -.
--...- -....- -.-......!-.....!-....- -.--.
-.
Ngoài chiếc xe kia, quan sát kỹ còn thấy vài người dị dị, hình như bọn họ đang cố tình để ý hướng đi của Khương Tiêu.
Y phát hiện vấn đề, liên hệ với tình hình gia đình Phó Nhược Ngôn, nhận thấy có khả năng đe dọa đến Khương Tiêu nên can thiệp vào chuyện này.
Về sau, y đã giải quyết kịp thời, ít nhất ngăn được Khương Tiêu gặp chuyện.
Lận Thành Duật thành thật kể hết, thấp thỏm nhìn Khương Tiêu, tay vô thức túm góc chăn, căng thẳng tột độ.
Giống như chờ phán quyết.
"...!Sau này cậu đừng làm vậy nữa."
Lận Thành Duật nhắm mắt lại, nghĩ thầm: Quả nhiên Khương Tiêu không vui.
Bản thân y khi ấy đúng là hơi mập mờ thật, đến thăm Khương Tiêu cũng phải len lén, sợ anh khó chịu.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Khương Tiêu lại khiến y ngạc nhiên.
"Đừng cẩn trọng quá như thế." Khương Tiêu nói: "Nói sao thì cậu cũng đã cứu tôi hai lần.
Đây là chuyện tốt, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, sao còn sợ hãi? Cậu đang sợ tôi sao?"
Sau khi Khương Tiêu gặp Phó Nhược Ngôn, anh đã nhận ra cảm xúc của Lận Thành Duật khác thường, ăn cơm thì không ăn tử tế, cứ ngẩn ra, nhìn mình cũng len lén, ánh mắt lại lảng tránh.
Khương Tiêu nghĩ về chuyện Phó Nhược Ngôn vừa nói với mình.
Trên thực tế, chính anh cũng không biết đối xử với Lận Thành Duật sao mới ổn.
Nào ngờ người này lại phản ứng vậy.
Anh đâu biết Lận Thành Duật đã thấy cảnh mình ôm Phó Nhược Ngôn.
Tuy nhiên phải có lý do gì đó thì cảm xúc của Lận Thành Duật mới khác lạ.
"Đừng lo lắng vậy." Khương Tiêu nói, "Đôi khi tôi cũng không biết phải bảo cậu làm gì bây giờ."
Nói xong câu đó, anh thở dài.
"Chúng ta hãy cứ...!chung sống hòa thuận đi."
Khương Tiêu nói vậy với y.
Ngừng một lát, anh bổ sung: "Bình thường chút là được.
Sau này có việc gì thì cậu cứ nói với tôi, đừng cố nén nhịn trong lòng.
À mà...!vết thương trên vai cậu đỡ hơn chưa? Còn đau không?"
Vế sau của anh hơi lạ, nhưng Lận Thành Duật vẫn lắc đầu theo thói quen.
Y thực sự rất bất ngờ, như thể một niềm vui thình lình đập "bộp" vào người khiến lý trí chưa kịp phản ứng.
Chuyện kế tiếp còn làm cho y ngạc nhiên và vui mừng hơn.
Khương Tiêu vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm y một lát.
Anh biết y bị thương ở đâu nên chỉ đụng tới những chỗ lành lặn.
Cái ôm của anh không gây khó chịu cho đối phương.
Lận Thành Duật mở to mắt nhìn.
Y nghe thấy Khương Tiêu nói bên tai: "Cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi rất nhiều."
Nhiều năm như vậy, Lận Thành Duật luôn ở đây.
Khương Tiêu chỉ ôm vài giây rồi thôi.
Chẳng qua, với Lận Thành Duật, thoáng ôm ngắn ngủi ấy thật quý báu.
Khương Tiêu vừa ăn thạch sữa dâu tây nên trên người anh thoang thoảng mùi thơm ngọt.
Lận Thành Duật và Khương Tiêu đã trải qua nhiều năm cùng nhau.
Dường như chỉ cần một cái ôm và vài câu nói thôi đã đủ cho thấy mọi thứ đều đáng giá.
Sẽ tốt dần lên, nhỉ?
Kể từ ấy, tâm trạng của Lận Thành Duật đã vơi bớt sự tiêu cực.
Y chẳng thèm quan tâm đến Phó Nhược Ngôn nữa.
Vả lại qua mấy ngày, Khương Tiêu không hề có động thái quay lại với Phó Nhược Ngôn, vì vậy Lận Thành Duật đã thôi nghĩ nhiều, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khương Tiêu nói sao thì y ngoan ngoãn sửa đấy, thực ra cũng không bị gò ép quá, cứ kiên trì như y đã từng, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Bây giờ có thể gặp Khương Tiêu hằng ngày, y đã rất mãn nguyện.
Song, sự thật chứng minh, những người gánh vác công ty như họ có bị thương nặng vẫn phải bắt tay vào quản lý công vụ khi sức khỏe ổn hơn chút.
Khương Tiêu thì khỏi phải nói.
Nằm viện khoảng một tuần, anh đã bắt đầu xem xét giấy tờ.
Lận Thành Duật trở về từ cõi chết cũng chỉ nghỉ ngơi tầm nửa tháng rồi từ từ tiếp nhận lại những trách nhiệm vốn thuộc về mình.
Ông cụ Lận quản lý một thời gian.
Tuy nhiên có một số việc vẫn phải vào tay Lận Thành Duật mới hợp lý.
Hiện nay, Vịnh Giang nắm giữ rất nhiều công trình, mấy chục dự án ở các thành thị lớn nhỏ.
Những công trình nhỏ y không rảnh lo đến thì giao hết cho chi nhánh bên dưới.
Bây giờ quan trọng vẫn là dự án "Thung lũng trí tuệ" hợp tác với chính quyền thành phố Liễu Giang, cũng chính là nơi Khương Tiêu mua đất.
Ngoài sự quan tâm đặc biệt vì dự án liên quan đến Khương Tiêu, bản thân công trình cũng rất quan trọng.
Đây chính là dự án lớn nhất Vịnh Giang từng tiếp nhận từ trước tới giờ.
Nó chiếm khoảng đất lớn nhất và tốt nhất ở khu vực phát triển.
Ngoại trừ khu công viên bên ngoài thì các công trình đồng bộ còn bao gồm trung tâm thương mại, phòng triển lãm cỡ lớn, khách sạn và khu phố nhà dân.
Vị trí nằm cạnh sông, tương lai trong quy hoạch sẽ có thêm tuyến đường bộ ven sông, chu kỳ xây dựng phải kéo dài ít nhất năm năm.
Một mình Vịnh Giang nuốt không trôi kế hoạch lớn đến vậy, nhưng vì là doanh nghiệp địa phương sở hữu công nghệ và tiếng tăm đã vượt qua thử thách, được chính phủ Liễu Giang ưu ái cũng như suy tính cho mọi mặt nên Vịnh Giang đã chiếm thế mạnh trên nhiều khía cạnh.
Y có muốn cũng chẳng kệ được.
Vài ngày sau nữa, cuối cùng Khương Tiêu cũng ra viện.
Chút thương tích này không là gì với anh, xem vẻ đã khỏi hẳn.
Tuy nhiên, anh vẫn trích thời gian tới thăm Lận Thành Duật hầu như mỗi ngày, xem y bình phục đến đâu rồi.
Lận Thành Duật cũng cảm thấy mình có thể ra viện.
Khương Tiêu đã đi thì y ở lại đây cũng thấy chán.
Chẳng qua Khương Tiêu không cho phép, trước cứ để y lại đây.
Giờ gặp nhau, hai người không nói về chuyện sức khỏe nữa.
Khương Tiêu cầm tài liệu trong tay, Lận Thành Duật thì cầm bản vẽ thiết kế.
Nói tới nói lui, quả nhiên dễ tìm ra chủ đề chung trong công việc nhất.
Lận Thành Duật nói thật với anh về dự định của mình, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến mảnh đất tại Liễu Giang.
Dựa trên tiến độ hiện nay, năm sau Vô Hạn sẽ chuyển vào, dĩ nhiên anh phải biết rõ khu vực xung quanh sẽ được xây dựng những gì.
Trước đây chưa trao đổi cẩn thận nên khi hỏi, Khương Tiêu mới biết những quy hoạch xung quanh mảnh đất ấy phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều.
Anh ghi nhớ một số ý quan trọng, tiếp theo cũng hào phóng cho y xem quy hoạch của mình trong thời gian này.
Đây không tính là bí mật công ty, chỉ là một ý tưởng chưa thành hình.
Trên thực tế, trong chuyến du lịch, anh đã lên một phần kế hoạch, nhưng do hỏa hoạn nên giấy tờ bị cháy hết, anh đành phải làm lại một lần nữa.
May mà Khương Tiêu suy nghĩ rành mạch, nhờ vậy không tốn nhiều thời gian.
Sửa soạn tới giờ, anh đã từ từ phác thảo ra dáng hình tương lai của Vô Hạn.
Hiện nay, số lượng phần mềm mua sắm đang tăng dần, miếng bánh kem thương mại điện tử càng lúc càng lớn, đã có vô số công ty nằm dài trên đó.
Vô Hạn là một trong số những công ty thương mại điện tử hàng đầu với số lượng người dùng vượt trăm triệu, tuy nhiên họ phải nghĩ cho những rủi ro trong tương lai.
Để theo kịp thời đại và nhu cầu xã hội, cần liên tục đổi mới.
Năm nay là năm