CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Trên đời này không ai là hoàn hảo.
Lận Thành Duật cũng không thể làm tốt một số chuyện, ví dụ như vào bếp.
Khả năng nấu nướng của y tàm tạm thôi.
Chuyện nấu nướng này nói khó thì khó, nói dễ lại dễ.
Chẳng hạn với một số món phổ biến như cơm chiên trứng, chỉ cần tay không tàn thì làm theo công thức hoặc được người khác cầm tay dạy là ắt sẽ ra hình ra dạng, không quá khó ăn, song cũng chỉ ở mức bình thường.
Nâng cao hơn chút là biến tấu thành đủ thể loại cơm chiên trứng, đạt trình độ một lần nếm khó quên thì rất khó.
Điều này đòi hỏi tài năng, hoặc luyện tập từ năm này qua năm khác mới được.
Lận Thành Duật thuộc tuýp người không có tài nấu nướng, luyện đi luyện lại vẫn vô dụng.
Món cơm chiên trứng lần đầu y làm là loại ăn được nhưng không ngon, mãi đến bây giờ vẫn chưa tiến bộ.
Ngấy thế mà cứ ham làm làm gì không biết.
Vậy mà Lận Thành Duật lại vui với những điều mình làm dù chẳng ai hiểu.
Lận Dung Giai không dám nói gì, cúi đầu chọc chọc đĩa thạch sữa của mình.
Trong phòng bếp, cơm chiên trứng đã ra lò.
Lận Thành Duật ngồi xuống bên bàn.
Cô nàng thấy y ăn một miếng rồi lẩm bẩm: "Vẫn không giống lắm."
Nghe vậy, Lận Dung Giai ngẩng đầu nhìn y một cách khó hiểu.
Giống ai cơ?
Món này mỗi người làm ra lại có một hương vị khác nhau.
Dựa theo cách gia giảm độ lửa và nêm gia vị, món ăn Khương Tiêu làm ở mỗi giai đoạn đều khác nhau, Lận Thành Duật không làm giống được.
Thực chất y cũng chẳng nhớ nổi hương vị món cơm Khương Tiêu làm, chỉ cảm thấy làm kiểu gì cũng khác, làm thế nào cũng không phải hương vị năm xưa.
Dẫu vậy, y vẫn ăn từng thìa cho hết.
Trời đã khuya, Lận Dung Giai không chịu nổi nữa, đi về ngủ.
Lận Thành Duật vẫn còn chút tinh thần, sau khi về phòng y gọi cho chú Nhạc một cuộc, hỏi chuyện bên Khương Tiêu, biết điều hòa đã được đưa tới.
Thời này không phải không có máy rửa bát, tuy nhiên ít ai để ý đến nó.
Hiện giờ không biết liệu mẹ Khương có thích nghi được với loại máy móc này hay không, hơn nữa phòng bếp nhà họ Khương lại khá nhỏ, thêm một cái máy vào càng chật chội bất tiện.
Lắp chiếc điều hòa tính ra mới thực dụng, xem hiệu quả lâu dài cũng ổn hơn.
Nếu có thể, thật ra y muốn đổi toàn bộ căn nhà cũ của nhà họ Khương, nhưng y không dám.
Bây giờ Khương Tiêu không thích y nhúng tay vào, thỉnh thoảng thành công một hai việc thôi đã hết sức gian nan, còn không dám thừa nhận nữa.
Y biết cả chuyện hôm nay Khương Tiêu vừa thi cuối kỳ xong, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu rồi.
Nói là kỳ nghỉ nhưng nương theo tính tình của Khương Tiêu thì hẳn anh lại bận chân không chạm đất.
Anh ấy sẽ tới Liễu Giang nhỉ?
Lận Thành Duật đoán đúng.
Ngày kế tiếp Khương Tiêu đã dần bận rộn.
Trường học bắt đầu cho nghỉ, mặc dù bên cửa hàng băng đĩa còn có khách khác, nhưng thiếu đi các học sinh xung quanh thì lượng khách vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn.
Số tiền quầy hàng nhỏ kiếm được cũng có hạn.
Nghỉ đông là cơ hội tốt như vậy, chính Khương Tiêu cũng muốn hành động.
Tuy bây giờ trời lạnh, mọi người không thích ra ngoài, nhưng Tết nhất sắp tới rồi, nhiều nhà muốn mua sắm hàng Tết, vì vậy sẽ chi mạnh tay hơn.
Đợt hàng này Khương Tiêu định mua khác những đợt cũ.
Đồ dùng trước thềm năm mới không phải loại hàng nhỏ, anh sẽ không khiến chú Diệp khó xử, vả lại lòng anh cũng hiểu rõ rằng tiền nào cần tiêu phải chấp nhận tốn.
Chuyến này, anh thuê hẳn nửa bên xe của Diệp Binh, nửa bên khác để chỗ vận chuyển linh kiện cho các xưởng gia công nhỏ, các linh kiện nhỏ cũng không chiếm diện tích lớn.
Vốn chuyến này đã không sử dụng hết cả chiếc xe tải, cộng thêm Diệp Binh móc nối, Khương Tiêu sẵn sàng chi tiền, tính ra khá lãi nên đối phương cũng không tỏ ý kiến gì.
Tiết khí cuối năm*(1 năm có 24 tiết khí), các cửa hàng ở chợ buôn sỉ Liễu Giang lục tục đóng cửa, giá cả không ổn định lắm.
Khương Tiêu muốn nhân lúc còn sớm đi một chuyến lựa đồ cẩn thận, phải dự trữ đủ hàng mới được.
Không bao lâu sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, anh đã xuất phát cùng xe tải tới Liễu Giang.
Thời tiết ở Liễu Giang so ra ấm áp hơn nhiều.
Khương Tiêu xuống xe, vừa mới vươn người giữa vùng trời ấm áp, quay đầu lại đã thấy Lận Thành Duật đứng cách đó không xa cười vẫy tay với anh.
Đây là địa phận của y, đến cũng là chuyện bình thường.
Đường ai nấy đi, y thích đi đâu kệ y, Khương Tiêu cứ thẳng tiến tới chợ buôn sỉ.
Lần này anh thay đổi mục tiêu mua sắm.
Trước kia món nào bán chạy anh vẫn sẽ nhập một ít, còn lần này anh lựa chọn nhập nhiều hàng hóa phổ thông.
Một số người lớn thường mua quà cho con trẻ trong nhà vào thời điểm này.
Anh cũng chọn cả một số món đồ chơi thịnh hành một thời.
Do thời gian gấp rút nên anh cắm rễ luôn trong chợ buôn sỉ, mặc cả chọn hàng điên đảo ngày đêm mà không thấy mệt, kiện hàng nào cũng phải xem kỹ.
Anh xem xét chủ yếu dựa trên các yếu tố đối tượng khách hàng, giá cả họ chấp nhận và mình kiếm được bao nhiêu.
Vụ làm ăn nào cũng không dễ dàng, người nào kiếm tiền cũng không đơn giản, anh luôn phải suy tính kỹ càng, mua bán cẩn thận.
Hai đời Khương Tiêu đều lăn xả từ tầng chót lên.
Dù lúc này Lận Thành Duật theo anh không rời, nhưng khả năng cả hai không có tiếng nói chung gì trong chuyện này.
Khương Tiêu cũng không rảnh nói chuyện với y.
Gần mặt đến vậy, lại cách lòng biết mấy.
Trong mắt anh, Lận Thành Duật hiện tại chỉ là chưa thấy rõ thôi.
Sớm muộn gì cũng có ngày y sẽ hiểu được.
Đời trước, Lận Thành Duật luôn bận rộn, bận học bận làm.
Y luôn coi đây là lý do để gạt phắt đi rất nhiều dịp ở bên Khương Tiêu.
Khương Tiêu không nói, y cũng không phát hiện ra rốt cuộc điều đó đã khiến người ta tổn thương đến nhường nào.
Hiện giờ Khương Tiêu đang bận thật.
Lận Thành Duật không muốn quấy rầy việc quan trọng của anh, nhưng y muốn hỗ trợ.
Chỉ nói được dăm ba câu cũng không sao, Khương Tiêu để ý tới y chút thôi là đủ rồi.
Chẳng qua bất kể y tìm đề tài gì, đối phương vẫn như không hề nghe thấy, tựa hồ y là một người vô hình.
Y cầm vài món hàng mình chọn đưa Khương Tiêu xem, Khương Tiêu lại dứt khoát đi ngang qua mình.
Bị y làm phiền nhiều, anh mới lạnh nhạt thốt ra mấy chữ:
"Tôi đang bận." Khương Tiêu nói với y, ánh mắt lại không nhìn y.
Một lát sau, anh tiếp tục nhấn mạnh thêm một lần: "Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi."
Sau đấy không thèm để ý tới y nữa.
Khương Tiêu không nổi giận, chỉ bình thản trần thuật sự thật.
Thế nhưng khi nghe những lời này nhiều lại có cảm giác đau đớn tựa dao cùn cắt thịt.
Ý của câu "Tôi đang bận" thực chất chính là "Cậu không quan trọng".
Đổi vị trí suy nghĩ thì nói ra ba chữ này thật nhẹ nhàng, chỉ khi đổi vị trí trải nghiệm mới biết thế nào là hối hận.
Mọi chuyện luôn có thứ tự ưu tiên.
Lận Thành Duật rất rõ vị trí của mình trong lòng Khương Tiêu bây giờ là ở đâu, nhưng Khương Tiêu lại luôn dùng hành động thực tế nhắc nhở y hết lần này tới lần khác.
Y khó chịu không nói nổi thành lời, song vẫn không chịu đi.
Đời trước Khương Tiêu bắt đầu đi lên từ hai bàn tay trắng thế nào, Lận Thành Duật biết đôi chút.
Có điều khi ấy y đang học tập, xét cho cùng chưa từng trải qua thật, nên y chỉ biết Khương Tiêu làm rất nhiều việc, dài hạn ngắn hạn, chỉ cần kiếm ra tiền là được.
Trời không phụ kẻ cần cù.
Lận Thành Duật biết Khương Tiêu dần có tiền có sự