CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
"Có kết quả thi rồi, cậu còn dự định gì không?" Lâm Hạc Nguyên hỏi anh.
Vẫn chưa hết kỳ nghỉ Hè.
Hiện giờ Khương Tiêu đang hợp tác với người khác nên việc kinh doanh cũng không bận rộn như trước.
Bên bách hóa kia đang có quầy hàng nhỏ chèo chống, Trương Dương biết ơn anh hỗ trợ cung cấp con đường kiếm tiền, vì vậy vẫn luôn quản lý giúp anh.
Khương Tiêu cũng thường tự mình qua đó kiểm kê sửa soạn lại, mọi loại sản phẩm đều được dán nhãn ghi rõ giá.
Tuy nhiên đây không phải kế hoạch về lâu về dài.
Anh chưa có ý định kinh doanh tiếp máy mp3 và tạp hóa một thời gian dài nữa, chỉ cần ổn định tạo lợi nhuận là được.
Bây giờ anh thuê cửa hàng mặt tiền và thuê nhân công mở rộng quy mô quầy hàng nhỏ thì hơi mạnh tay quá đà, vả lại lên cấp ba anh cũng không có thời gian, không quản lý nổi.
Khương Tiêu vốn cũng không dự tính đến chuyện mình có thể phất nhanh trong một đêm vào thời gian học cấp ba.
Mục tiêu chính của anh hiện tại luôn là học tập, tích lũy được vốn khởi đầu khi lên Đại học thì tốt.
Giờ tiền vẫn rất có giá trị, khoản tiền trong tay anh lăn mấy vòng đến sáu chữ số như vậy là đủ dùng cho giai đoạn này rồi.
"Ừ, nghỉ Hè cũng tiện buôn bán.
Hay là mình ra ngoài bày hàng bán vỉa hè mỗi tối nhỉ?" Khương Tiêu ngẫm nghĩ, bắt đầu khuếch tán tư duy: "Với lại kiến thức cấp ba hơi nhiều, ban ngày mình tới tìm cậu chuẩn bị bài vở trước nhé?"
"Chuyện chuẩn bị bài vở cho cấp ba mình sẽ giúp cậu." Lâm Hạc Nguyên nhìn anh, hỏi tiếp: "Còn có kế hoạch nào khác nữa không?"
Khương Tiêu lắc đầu.
"Các bạn học khác đều ra ngoài chơi, cậu không đi sao?"
Chơi?
Trước đó Khương Tiêu đã nghĩ đến chuyện dẫn mẹ ra ngoài nghỉ ngơi một chuyến, nhưng năm nay Hạ Uyển Uyển đăng ký dự thi hai kỳ thi CPA, nếu đúng như dự tính thì tầm tháng chín là phải thi rồi.
Bây giờ nữ sĩ họ Hạ học tập còn nỗ lực hơn cả anh.
Huống hồ người trưởng thành nào có kỳ nghỉ Hè, bà có thể thu xếp được thời gian học giữa núi công việc đã rất khó khăn rồi.
Khương Tiêu loại bỏ ý tưởng này, hình như anh cũng đã quen với sự bận rộn.
"Lên cấp ba, cả nghỉ Đông lẫn nghỉ Hè đều phải học thêm, giờ đang là cơ hội rất khó có được để ra ngoài chơi chốc lát, ba năm về sau sợ không còn cơ hội nữa đâu." Lâm Hạc Nguyên thấy anh thực sự không có kế hoạch, lại tiến thêm một bước: "Mình thi được hạng nhất, gia đình mình rất vui, đúng lúc bạn của cha mình mới đầu tư vào một làng du lịch ở tỉnh bên cạnh, phong cảnh nơi đó rất đẹp nhưng cha mẹ mình bận công việc quá, không thể đi cùng, mình nói muốn dẫn theo bạn học, hai người đã đồng ý.
Khương Tiêu đi với mình nhé, được không?"
Cha mẹ Lâm biết thành tích của Khương Tiêu rồi thì càng không dị nghị gì.
Tuy gia giáo nhà bọn họ nghiêm nhưng chưa đến nỗi chẳng có chút hơi người, lúc cần nơi lỏng vẫn sẽ nơi lỏng.
"Vậy em gái cậu cũng không đi cùng cậu sao?"
"Kết quả thi cuối kỳ của con bé không tốt, nhà mình đã đăng ký lớp học bổ túc cho con bé, nó không rảnh." Lâm Hạc Nguyên tàn nhẫn bóp tắt khả năng Lâm Tình Ngọc sẽ trở thành bóng đèn: "Chỉ hai người chúng ta đi thôi, không được sao?"
Bên Diệp Ảnh Ảnh thì khỏi phải nói, giờ cậu chàng còn đang thức khuya dậy sớm vẽ tranh đây.
Khương Tiêu nhất thời hơi lưỡng lự, không trả lời ngay.
Lâm Hạc Nguyên nhìn nét mặt anh, lập tức tiếp thêm một câu, lúc này giọng cậu đã trầm xuống: "Khương Tiêu à, đã lâu rồi mình chưa ra ngoài, mình cũng chỉ có một người bạn là cậu thôi.
Nếu mình đi một mình thì khỏi đi cho xong."
Từ trước tới giờ hình tượng của Lâm Hạc Nguyên trong lòng Khương Tiêu luôn cao lớn, gần như không gì không làm được, nói chung chính là một người siêu giỏi.
Người như vậy một khi nói bằng giọng trầm tủi thân chút thôi là Khương Tiêu sẽ mềm lòng ngay.
Anh vốn đã là một người mềm lòng.
"Được được được, mình đi với cậu." Anh nhanh chóng đồng ý: "Nhưng mà mình phải nói với người nhà một tiếng."
Hạ Uyển Uyển không ý kiến gì về chuyện này.
Bà đã gặp Lâm Hạc Nguyên rất nhiều lần, đó là một đứa bé ngoan nên bà cũng yên tâm, chỉ dặn dò Khương Tiêu ra ngoài hằng ngày phải gọi điện về nhà báo bình an, đừng để xảy ra chuyện gì, còn dúi tiền cho Khương Tiêu.
"Ra ngoài chơi cũng tốt.
Mặc dù là người khác mời con đi chơi nhưng con cũng đừng để người ta tiêu pha tốn kém quá, khoản nào bản thân mình cần bỏ ra vẫn phải bỏ ra." Hạ Uyển Uyển dặn anh: "Nhớ phải chăm sóc tốt Tiểu Lâm con nhé."
Khương Tiêu: "Con biết rồi ạ."
Bàn bạc xong xuôi, sáng sớm hôm sau Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên xuất phát luôn.
Có chiếc xe nhà họ Lâm đón bọn họ đi, làng du lịch cách đây khoảng bốn, năm giờ xe.
"Đường xá xa xôi, cậu ăn chút gì trước rồi ngủ một lát đi."
Lâm Hạc Nguyên chuẩn bị cho anh một túi đồ ăn vặt to, vừa lên xe đã nhét vào tay Khương Tiêu, sau đó đưa thêm một túi sữa bò đã cắm ống hút cho anh.
Khương Tiêu ôm túi đồ ăn vặt có phần do dự, không dám uống sữa bò ngọt, nhỏ giọng giải thích: "Dạo này mình béo lên chút rồi, không thể ăn thêm."
Hiện giờ anh vẫn đang kiên trì chống đẩy năm mươi lần mỗi ngày, rảnh thì chạy bộ và chơi bóng rổ, vất vả lắm mới gầy lại được chút, hẳn nên ăn kiêng.
"Đừng nói bậy, cậu gầy đi nhiều lắm." Lâm Hạc Nguyên đẩy đẩy túi đồ ăn vặt lớn vào lòng anh: "Muốn ăn cứ ăn đi."
Cậu tự quyết định, bóc gói snack khoai tây cho Khương Tiêu.
Mùi thơm từ đồ ăn vặt quyến rũ Khương Tiêu, chờ đến khi hồi hồn, anh đã "rắc rắc" ăn được vài miếng.
Khương Tiêu nhìn snack khoai tây rồi lại nhìn Lâm Hạc Nguyên.
Thôi, vất vả lắm mới sống lại một lần, thích gì cứ ăn nấy vậy, cùng lắm là vận động nhiều thêm chút.
Trên đường đi, ban đầu ăn vặt trò chuyện còn coi như thú vị, nhưng qua hai tiếng, Khương Tiêu ăn no bắt đầu mệt rã người.
Anh dựa lên lưng ghế, quả nhiên vì tuổi tác còn nhỏ nên vừa đặt đầu lên gối tựa đã ngủ thiếp đi.
Dựa lên gối tựa ô tô không dễ chịu, lúc mới dậy xương cổ sẽ bị đau.
Nghĩ đến điều này, Lâm Hạc Nguyên vươn tay nhẹ nhàng choàng lấy bả vai Khương Tiêu, để đầu của anh dựa lên vai mình.
Trên người Khương Tiêu có mùi bột giặt hương bạc hà thoang thoảng.
Chuyến du lịch lần này vốn đã được Lâm Hạc Nguyên lên kế hoạch ổn thỏa.
Cậu luôn cảm thấy cuộc sống của Khương Tiêu rất mệt mỏi, dù quả thực là cậu ấy tự nguyện bận rộn như vậy.
Song nếu có cơ hội, Lâm Hạc Nguyên vẫn muốn cho anh nghỉ ngơi một chút, mấy ngày là được rồi, không cần nghĩ đến việc học hành và kiếm tiền.
Vẫn có chút lòng riêng, cậu muốn ở bên người mình thích mà không bị ai khác tới quấy rầy.
Khương Tiêu tới làng du lịch rồi, Lận Thành Duật mới nghe thấy tin này ở công trường.
Người nhà họ Lận không nghe lén được.
Khương Tiêu biết bọn họ ở đó nên lòng cảnh giác rất mạnh, bình thường thấy được người đã không tệ rồi.
Tin này tới thực chất cũng đủ nhanh, chẳng qua có thế nào cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, người ta đã đi mất rồi.
Dạo này Lận Thành Duật lăn lộn ở công trường có thể nói là mặt xám mày tro.
Không thể mặc quần áo đẹp gì ở đây, cũng không có thứ gọi là người ngợm trông ra sao.
Đây lại là mấy tháng nóng đỉnh điểm ở thành phố Thâm Thị, đội nón bảo hộ dưới ánh mặt trời chói chang ngột ngạt nóng bức chết đi được, giẫm chân lên cát trên bãi biển mà cảm tưởng như nóng rụng một lớp da, đã thế vào công trường người còn một tầng trắng một tầng đen, mùi mồ hôi, mùi bùn đất, mùi sơn, mùi gì cũng có.
Lúc này dù y đứng trước mặt ông nội thì có khi ông cũng chẳng thể nhận ra y ngay.
Ban ngày y ở công trường, đến tối cũng không ngơi nghỉ.
Y phải đi theo người ta xem xét vật liệu xây dựng, học cách phân biệt chất lượng và giá cả, còn phải theo đoàn đội đi xã giao bàn chuyện làm ăn với người khác, làm lên từ tầng chót, bận đến chân không chạm đất.
Kể cả khi so sánh với lúc khổ nhất đời trước thì khoảng thời gian này vẫn có thể coi là cực kỳ vất vả.
Dẫu sở hữu kinh nghiệm đời trước làm nền thì bắt đầu từ đầu rất nhiều chuyện cũng không dễ dàng.
Nhưng đây là hứa hẹn của y với gia đình.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này có thể ngày ngày ở bên Khương Tiêu là y không cảm thấy khổ chút nào nữa, còn ôm theo hy vọng tràn trề, bảo y làm gì y cũng bằng lòng.
Ban đầu y nghe rằng Khương Tiêu ra ngoài chơi thì rất vui.
Tiêu Tiêu của y cũng siêu vất vả, nên ra ngoài chơi chút, hiển nhiên sự hiện diện của Lâm Hạc Nguyên đã khiến chuyện này trở nên hơi gượng gạo.
Trước kia không phải Lận Thành Duật không muốn dẫn Khương Tiêu ra ngoài chơi.
Y đề xuất rất nhiều thứ, đối phương lại chẳng thèm để ý đến y, bị y