CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
-....-......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Thành tích môn Toán có thể coi như điểm yếu của Khương Tiêu, bình thường anh tốn rất nhiều thời gian cho môn học này.
Ở cấp ba, Toán học cũng là một môn kéo điểm siêu nhiều, học giỏi sẽ chiếm ưu thế cực lớn.
Thực ra sẽ có lối tắt cho một số đề hình, cũng có một số cách giải thầy cô bộ môn Toán ở Hậu Lâm không biết.
Từ khi đến bên Khương Tiêu, rất nhanh Lận Thành Duật đã phát hiện ra cách làm một số dạng bài của anh thiếu sự ngắn gọn và tốn thời gian.
Y dè dặt chỉ ra điểm này, sau đó dạy anh theo cách học của chính mình.
Để so sánh hai cách làm, Lận Thành Duật viết kín hai trang giấy, lúc giảng giải, y cũng xem nét mặt của Khương Tiêu.
Khương Tiêu nghe rất nghiêm túc, chưa từng ngắt lời y, không giống trước kia luôn luôn thấy y phiền phức.
Cách làm y đề cập đúng thực là cách làm hay.
Không phải vô cớ kiếm chuyện, lại tăng được thành tích thì tội gì phải xa lánh?
"Tôi hiểu rồi." Khương Tiêu nghe xong cũng thông suốt: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi cách này."
Khương Tiêu còn cảm ơn mình nữa!
Lận Thành Duật như sắp đạt tới mức độ được chiều mà sợ.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Lận Thành Duật vội vàng xua tay: "Anh muốn học gì? Học gì em cũng sẵn sàng dạy cho anh."
Có lần này làm tiền đề, Lận Thành Duật tiếp tục thử dạy Khương Tiêu một ít kỹ xảo tính nhanh, lần nào anh cũng nghe rất nghiêm túc.
Trước kia Lâm Hạc Nguyên luôn cố tình cắt ngang cuộc trò chuyện của y và Khương Tiêu, sau đấy dùng bất cứ thủ đoạn nào chuyển dời lực chú ý của Khương Tiêu lên người mình, vậy mà lúc này cậu lại không hề xen vào.
Khi Khương Tiêu không có mặt, Lâm Hạc Nguyên nhìn y nhất thời hả hê, còn nói qua chuyện này với y.
"Không phải ai cũng ấu trĩ như cậu.
Có người thật lòng đối tối với Khương Tiêu thì tại sao tôi phải ngăn cản? Lận Thành Duật à, cậu phải hiểu rằng rất nhiều lúc sự tình nguyện chỉ đến từ một phía cậu, cậu tự cho là đúng, quấn lấy cậu ấy không phải vì thật sự muốn tốt cho cậu ấy đâu."
Lâm Hạc Nguyên chẳng mảy may sốt ruột, thái độ của Khương Tiêu ra sao, cậu xem ở trong mắt.
Y thế mà lại bị một học sinh cấp ba nói là ấu trĩ!
Lận Thành Duật ngẫm lại kinh nghiệm yêu đương khá thất bại của mình, trong lòng không thể không thừa nhận rằng lời cậu ta cũng hơi hơi hợp lý.
Với sự vụ trong công ty, y có thể ra tay rất nhanh, với chuyện của Khương Tiêu thì làm thế nào cũng không ổn.
Lúc dạy Toán, thái độ Khương Tiêu còn tốt, song đó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Lâm Hạc Nguyên cũng nghĩ được rất nhiều vấn đề y có thể chú ý tới.
Khi cả hai đưa ra cùng một thứ, chắc chắn Khương Tiêu sẽ chọn Lâm Hạc Nguyên chẳng cần nghĩ ngợi.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lận Thành Duật trơ mắt nhìn Khương Tiêu càng ngày càng ỷ lại vào Lâm Hạc Nguyên.
Đôi khi trong giờ giải lao mười phút giữa tiết tự học buổi tối, Khương Tiêu thấy mỏi mắt, dựa lên bàn học nhắm mắt nghỉ ngơi một lát hoặc tự day huyệt Thái Dương, Lâm Hạc Nguyên sẽ lấy quyển sách che nắng cho anh.
Dù Khương Tiêu nằm thì cũng quay lưng về phía y, mặt hướng về phía Lâm Hạc Nguyên, anh vừa mở mắt đã trông thấy Lâm Hạc Nguyên, bởi vì anh quay lưng với y nên Lận Thành Duật không nhìn được nét mặt của Khương Tiêu, song y thấy được vẻ mặt Lâm Hạc Nguyên.
Lâm Hạc Nguyên cúi đầu nhìn Khương Tiêu, tiếp theo khẽ cười, nụ cười kia luôn chạm tới đáy mắt.
Y có thể đoán được chắc hẳn lúc này Khương Tiêu dựa trên bàn cũng đang cười với cậu ta.
Hai người kia đang nhìn lẫn nhau cười đó, dẫu không nói câu nào thì người khác cũng chẳng quấy rầy nổi bầu không khí lúc này.
Lận Thành Duật:......
Bất kể y quấy nhiễu kiểu gì cũng rất khó xóa đi những chi tiết này.
Hai tháng từ ngày khai giảng trôi qua rất nhanh.
Mặc dù ngày nào Lận Thành Duật cũng ghen vì một vấn đề mới được nhưng tốt xấu gì y cũng có thể gặp Khương Tiêu hàng ngày, nhờ đó làm gì cũng có động lực.
Khách sạn ven biển Minh Nguyệt Loan đang trong quá trình từng bước xây dựng, tuy nhiên Lận Thành Duật không dừng tại đây.
Trước kia Lận Phong bị ông nội dạy dỗ một trận nên ngoan ngoãn một thời gian, giờ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Vịnh Giang là một công ty có nội tình rất sâu, chỉ cần dòng tiền của xí nghiệp nền móng vững chắc này không đứt thì làm cách nào cũng không thể lay động gốc rễ.
Bây giờ ông ta tạo ra chút tin tức trái chiều cũng không hiệu quả mấy.
Hiện nay chỉ có Minh Nguyệt Loan là hạng mục nằm trong danh sách công trình lớn của Vịnh Giang, do đích thân Lý Vinh Hưng kinh nghiệm dày dặn vừa gia nhập công ty theo, quan mới nhậm chức làm đôi ba việc chứng minh uy quyền, Lận Thành Duật còn đến đó lăn lộn nửa năm trời, từ vấn đề an toàn đến mua nguyên vật liệu đều không gặp chút lỗi lầm nào, kín kẽ như một thùng sắt.
Lận Phong thất bại tại hạng mục Minh Nguyệt Loan, chỉ ngừng nghỉ chốc lát, giờ lại bắt đầu chơi trò cũ.
Dù sao ông ta cũng là con của ông nội, quan hệ máu mủ còn tại đó, chuyện kiếm lời trung gian vào túi riêng trước đấy ít nhiều cũng không gây thành họa lớn, răn dạy trên dưới lâu như vậy, ngoài mặt ông ta nhận sai với thái độ cực kỳ chân thành nên chuyện đó cũng coi như cho qua.
Dần dà, một ít quyền quản lý trong công ty lại về tay ông ta.
Hiện giờ Lận Phong tiếp tục bắt đầu hợp sức với những người khác trong công ty, đề xuất cho ông cụ đầu tư vào lô đất khác để xây dựng nhà ở hiện đại.
Công ty kiếm về nhiều tiền như vậy, phải tiêu bớt đi mới được, vả lại nếu thầu nhiều công trình thì Lý Vinh Hưng luôn đòi hỏi sự hoàn hảo kia cũng không quản hết nổi, đến lúc đó luôn có chỗ trống để chen vào.
Lận Thành Duật đã trải qua những điều này, biết ông ta nghĩ thế nào.
Ông nội Lận nghe ông ta nói cũng hơi dao động.
Chuỗi thành phố ven biển ở Liễu Giang kia còn bao gồm cả Thâm Thị, Lệ Thị - những thị trường nội địa cấp một, rất nhiều khu đất đang trong trạng thái chờ khai phá.
Hiện nay nền kinh tế trong nước đang trên đà tăng trưởng, có thể đầu tư thuận lợi sẽ tạo ra triển vọng tương lai tươi sáng.
Ông cụ hỏi qua ý kiến của Lận Thành Duật, hiển nhiên Lận Thành Duật cũng khá ủng hộ.
Thứ nhất là vì cứ theo đà này, sớm muộn gì Lận Phong cũng lộ toàn bộ đuôi cáo.
Thứ hai là vì nghiệp vụ khách sạn của Vịnh Giang hiện nay thực sự quá hẹp, giá nhà ở Thâm Thị và Lệ Thị bây giờ mới có mấy nghìn tệ một mét vuông, giá đất cũng rẻ, không kể đến xây dựng, mua về tích trữ cũng một vốn bốn lời, có tiền tội gì không kiếm?
Y nói suy nghĩ của mình với ông nội, đồng thời bày mưu đặt kế cho Nhạc Thành đi đấu thầu lấy đất.
Lận Phong muốn bào bớt tài chính công ty, Lận Thành Duật bèn giúp ông ta chút.
Ngoại trừ mấy lô đất Lận Phong muốn mua, bản thân y cũng vẽ ra mấy lô, đề xuất bên kia mua hết.
Hiện giờ y đang ở Hậu Lâm, do chương trình học dày đặc nên vẫn chưa về Liễu Giang.
Mọi chuyện đều liên lạc trao đổi qua điện thoại di động và máy tính.
Thời này tuy internet chưa tiện lợi nhưng kết nối mạng cho máy tính cũng không phải việc gì khó, dù sao ông nội cũng muốn nhân lúc này rèn luyện y, lời nói của Lận Thành Duật bây giờ đã có sức nặng hơn Lận Phong chút.
Khi y đang xử lý một