CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn.
Sau khi Khương Tiêu đưa ra quyết định, anh vẫn gặp mặt Lâm Hạc Nguyên lần cuối.
Lâm Hạc Nguyên kiên trì hơn anh, nhưng cậu đã nhanh chóng phát hiện ra kiên trì đến mấy cũng vô ích.
Không chỉ riêng việc Khương Tiêu đã có xu hướng từ bỏ, gia đình cậu tuyệt nhiên cũng sẽ không nhượng bộ.
Cả hai hướng đi đều rơi vào bế tắc, có tiếp tục cũng chỉ khiến Khương Tiêu phải bối rối thêm.
Gia đình là bản chất của vấn đề, do cậu không đủ mạnh để tự đưa ra quyết định và gánh vác toàn bộ hậu quả của quyết định ấy.
"...!Sớm biết vậy, mình đã không đi thi." Lâm Hạc Nguyên kéo tay Khương Tiêu.
Cậu như bỗng trưởng thành lên vài tuổi, giữa đôi lông mày toát ra chút buồn ủ dột: "Khương Tiêu à, mình vẫn thích cậu lắm.
Nếu mình không đi thi thì chúng ta só thể vào chung trường Đại học hàng đầu, sự việc cũng không nên nông nỗi này."
Thế nhưng lúc ấy cậu vì Khương Tiêu mới nỗ lực đi thi Vật lý lấy giải.
Song chỉ dựa vào việc thích nhau thôi thường không thể bước tiếp được, huống hồ tình cảm thời niên thiếu có sâu nặng đến mấy cũng thiếu đi mất sức chống cự.
Khương Tiêu nhìn ra sự ủ dột trong biểu cảm của Lâm Hạc Nguyên, cõi lòng đau âm ỉ khó diễn tả thành lời.
"Sao lại nói vậy chứ? Thành tích thuộc về cậu mà." Khương Tiêu nở nụ cười thật tươi, nhấc tay xoa tan nét nhăn trên khuôn mày cậu: "Đây là điều mình không hối hận nhất."
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu xem vở ghi môn Vật lý của Lâm Hạc Nguyên.
Cậu ghi chép những môn khác đều rất ngay ngắn gọn gàng, chỉ trừ môn Vật lý.
Vở ghi Vật lý của cậu rất thú vị, có chỗ lại giống tùy bút, dễ thấy được cậu đang viết ra những tâm tình trong lòng.
Vốn dĩ Lâm Hạc Nguyên đã rất thích Vật lý mà.
Một mối tình đẹp thể hiện ở việc song phương trong đó cùng nhau trở nên ngày càng xuất sắc hơn.
Anh cũng mong Lâm Hạc Nguyên sẽ vượt qua quãng đường gập ghềnh này, vẫn sẽ là con người siêu giỏi hăng hái đầy nhiệt huyết kia.
Mình cũng sẽ ngày một tốt hơn.
Khương Tiêu nghĩ.
Mặc dù không ai trong họ nói ra từ "chia tay"...!nhưng cuối cùng vẫn chia đôi ngả.
Sau đó, anh gặp mẹ Lâm một lần nữa.
"Về chuyện trước kia, cô thay mặt chồng cô nói một tiếng xin lỗi với cháu.
Cô vốn chưa từng có ý định làm tổn thương đến cháu." Bà ấy nói: "Và cô cũng muốn cảm ơn cháu."
Nếu Khương Tiêu cũng cố chấp thì Lâm Hạc Nguyên sẽ không chịu từ bỏ theo, sự việc rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, thậm chí không biết sẽ phát triển đến mức nào.
Tuy bà ấy cảm thấy trong tương lai sớm muộn gì chồng mình cũng sẽ phải chịu khổ vì tính cách cổ hủ độc tài này...!nhưng bà ấy càng không muốn chứng kiến bọn nhỏ đụng đầu vào tường Nam đến máu chảy đầm đìa hơn.
Khương Tiêu chẳng nói chẳng rằng.
Anh không muốn tiếp nhận lời xin lỗi và cảm ơn của bà ấy cho lắm.
Anh chỉ khắc ghi những lời mẹ anh dặn đời trước - Học cách từ bỏ thứ không thuộc về mình.
Có lẽ vào lúc này đây, Lâm Hạc Nguyên đã được định sẵn không thuộc về anh.
Quãng thời gian cấp ba này cũng được định sẵn sẽ khiến Khương Tiêu khó quên suốt đời.
Sự phản kháng của Lâm Hạc Nguyên không phải hoàn toàn vô ích.
Có vẻ Lâm Tình Ngọc cũng đã bị chuyện này ảnh hưởng đôi chút.
Cô bé chuyển trường, cả nhà họ Lâm dọn lên tỉnh, cuối cùng còn không định quay lại nữa.
Trước khi đi, cô bé tới gặp Khương Tiêu.
"Cảm ơn anh đã tặng cho em nhiều thứ như vậy.
Lần này là vấn đề của nhà em.
Anh tốt lắm, anh Khương Tiêu à.
Em hy vọng sau này anh sẽ luôn vui vẻ."
Cô mang đến cho Khương Tiêu món quà cuối cùng Lâm Hạc Nguyên chuẩn bị trước khi đi.
Một chiếc hộp nho nhỏ.
Mở ra, thấy trên cùng có một tờ giấy, trên giấy đỏ dát kim tuyến là một câu được viết bằng bút lông.
Nét chữ của Lâm Hạc Nguyên, anh nhận ra.
── Đường trước không tri kỷ chớ buồn.*(Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ)
Đọc câu này, nụ cười thật lòng đã nở trên môi anh.
Mong rằng Lâm Hạc Nguyên cũng như vậy, dẫu chia cách đôi đường, cậu ấy vẫn có thể gặp được người tri kỷ khác.
Bên trong hộp ngoài tờ giấy này thì còn một chiếc hộp nhỏ có khóa.
Chiếc chìa khóa nhỏ nằm bên cạnh, trên đó treo một tờ giấy, ghi "Khương Niên Niên thi Đại học xong rồi hãy mở ra".
Trước giờ Khương Tiêu luôn rất vâng lời, thấy nói thi Đại học xong đọc sau là anh lập tức cất chiếc hộp đi.
Thực ra Lận Thành Duật cũng đã từng nói chuyện với Lâm Hạc Nguyên.
Đúng là hai người luôn chẳng ưa nhau, nhưng hôm đó Khương Tiêu kéo Lâm Hạc Nguyên về nhà y thoa thuốc, nói rõ rồi thì Khương Tiêu về nhà, còn Lâm Hạc Nguyên vẫn ở chỗ y một thời gian.
"Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Khương Tiêu trong chuyện lần trước."
Lâm Hạc Nguyên đang nhắc đến chuyện do cha cậu gây ra.
Nếu không bị ngăn lại kịp thời thì cậu xin lỗi Khương Tiêu bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Lận Thành Duật liếc cậu, đáp lại một câu: "Khỏi cần, tôi không làm vì cậu."
Lâm Hạc Nguyên im lặng một lát, mới nói tiếp: "Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Khương Tiêu...!nhưng bây giờ tôi bỗng hâm mộ cậu."
Hai người lấy Khương Tiêu làm trung tâm, tranh đấu gay gắt, trước giờ toàn là Lâm Hạc Nguyên chiếm ưu thế bởi vì lòng Khương Tiêu thiên vị.
Lâm Hạc Nguyên nào đâu ngờ được lại có ngày mình phải hâm mộ đối phương.
Cậu không rõ Lận Thành Duật thuyết phục người nhà ra sao để chuyển trường từ Liễu Giang tới Hậu Lâm, song dưới tình cảnh này mà có thể làm được đến vậy thì quả thực khiến người ta hâm mộ.
Ít ra cậu ta có thể thoát khỏi sự giam hãm của gia đình, cũng có thể ngăn người nhà làm tổn thương đến người mình thích.
Trước kia Lâm Hạc Nguyên cảm thấy đầu óc kẻ này cứ như người bệnh tâm thần.
Tuy nhiên sau một thời gian quan sát, cậu biết dù y có bị tâm thần thật thì cũng luôn đối xử tốt với Khương Tiêu.
Người khác bị gia đình phản đối, ra nước ngoài học xong còn có ngày trở về, đến lúc đó nối lại duyên xưa khả năng vẫn được, thế nhưng Lâm Hạc Nguyên lại không dám tưởng tượng đến viễn cảnh này lắm.
Bởi vì còn Lận Thành Duật.
Bên cạnh Khương Tiêu có một người như cậu ta thì liệu cậu ấy có chịu chờ nhiều năm liền cho đến khi cậu về không? Mà dẫu không phải Lận Thành Duật thì qua một thời gian dài như thế, kiểu gì cậu ấy cũng sẽ gặp được những người khác thôi.
Tình cảm tốt đẹp đến mấy cũng không đợi nổi qua thời gian đằng đẵng.
"Sẽ không ai luôn đứng tại chỗ chờ đợi, đúng không?"
Lâm Hạc Nguyên nói những lời này như đang lẩm bẩm.
Cậu chuẩn bị chấp nhận một hiện thực khó mà chấp nhận.
Lận Thành Duật cũng bị những lời này đả động đôi chút.
Giờ đây mình vẫn sẽ luôn ở bên Khương Tiêu.
- Y thầm nghĩ.
Người đừng hòng để ai quấy rầy chuyện học hành như Khương Tiêu vào học kỳ I mà hồn vía cứ như đang trên mây.
Năm lớp 11 thi cuối kỳ đứng thứ ba toàn thành phố, sang tháng đầu lớp 12 lại rớt thẳng xuống hạng 11 khối, out khỏi top 10.
Lận Thành Duật xem bài thi của anh, thấy toàn sai ở một