CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Ở anh vốn sẵn mị lực thu hút người ta.
Người chọn vest, nếu chọn loại không hợp hoặc giá rẻ thì mặc vào sẽ dễ giống người môi giới bảo hiểm; vest lại càng chọn người, không phải ai mặc loại vest đắt tiền này cũng tôn được vóc dáng cao ráo, khí chất nhã nhặn đoan trang của nó.
Thợ may lành nghề kinh nghiệm lâu năm bắt tay vào làm là mọi chỗ đều được cắt may gọn gàng và cực kỳ hợp lý, quan trọng hơn là khi mặc lên người, Khương Tiêu đạt tiêu chí trên một mét tám, vai rộng chân dài, dáng người cao gầy thẳng tắp, eo thì nhỏ.
Thực sự rất nhỏ.
Ánh mắt của Phó Nhược Ngôn bất giác dừng tại eo anh.
Khương Tiêu sợ bị bệnh nên dù bận đến mấy cũng lập ra kế hoạch rèn luyện, rất biết cách kiểm soát bản thân.
Mùa hè nắng oi đến trang hoàng cửa hàng, lúc nóng nhất anh không chịu được phải xắn áo thun lên chút, vòng eo thoắt ẩn thoắt hiện, cơ bụng rất rõ ràng nhưng không hề quá đà, vừa đẹp, là kiểu đẹp chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đôi mắt đã bị dính chặt lên đó.
Đến công nhân hỗ trợ trang trí cửa hàng cũng không khỏi trêu ghẹo anh, nói rằng ông chủ nhỏ siêu siêu đẹp trai.
Từ eo xuống chân, quần tây vốn đã khá tôn chân, chân Khương Tiêu rất thẳng, mặc vào trông càng thẳng hơn.
Rất hợp với anh, bộ vest đen kinh điển nhất đang ở trên người anh.
Không chỉ hắn ngắm đến sững sờ, Lận Thành Duật cũng ngẩn ngơ.
Y đã ở bên Khương Tiêu rất lâu rồi, ngắm nhìn gương mặt này ngần ấy năm, mặc dù lần nào thấy cũng sinh lòng yêu thích, song lúc này đây, y mới cảm nhận được rõ rệt sự rung động dành riêng cho vẻ bề ngoài này.
Y nghe được tiếng tim mình đang đập, thình thịch thình thịch, mỗi lần lặp lại là một lần con tim rung mạnh lên.
Con người luôn là động vật thị giác, Tiêu Tiêu của y thực sự quá đẹp, là bảo bối đẹp nhất thế giới.
Bộ vest này có màu đen kinh điển nhất, bên trong là áo sơ mi trắng.
Cà vạt cũng do Phó Nhược Ngôn tự chọn, lúc đi ra Khương Tiêu chưa thắt xong, vẫn đang đứng đó chỉnh lại.
Ra khỏi phòng, anh soi gương thấy khá đẹp, kết quả bắt gặp cảnh hai người kia cùng im ru.
"Xấu sao?"
Phải mặc đồ tới sự kiện lớn nên Khương Tiêu hơi căng thẳng, hỏi lại câu nữa: "Có phải không hợp với tôi hay không?"
Lận Thành Duật hồi hồn đầu tiên, y nhanh hơn Phó Nhược Ngôn một bước, vươn tay chỉnh lại cà vạt giúp Khương Tiêu, nói: "Tuyệt đẹp, Tiêu Tiêu à, đẹp tuyệt vời."
Chỉnh cà vạt xong, khí chất toàn thân Khương Tiêu bộc lộ càng rõ hơn.
Anh vốn đã rất đẹp, giờ còn đẹp hơn, câu "Người đẹp vì lụa" quả không sai.
Trước kia Khương Tiêu cũng từng mặc vest.
Vào những sự kiện quan trọng, anh luôn phải chuẩn bị vest, có tiền trong tay, dĩ nhiên anh đủ khả năng mua vest của những thương hiệu khá nổi, nhưng thương hiệu đình đám đến mấy đều không bằng hàng đặt thiết kế riêng, lệch chút thôi cũng làm mất đi phong phạm sẵn có.
Lận Thành Duật không biết thì ra anh lại hợp mặc vest đến vậy, có lẽ do đời trước y chưa từng chú ý tới.
Y cũng hối hận khi ấy không nghĩ về chuyện phải chỉnh trang cẩn thận cho Khương Tiêu, chân thành hy vọng bản thân vẫn còn cơ hội bù đắp.
Thế nhưng Khương Tiêu lại mau chóng tránh khỏi tay Lận Thành Duật.
Anh thoáng lui về sau, tự chỉnh lại cà vạt ổn thỏa rồi nhìn Phó Nhược Ngôn, hỏi hắn: "Đẹp chứ?"
Bộ này do Phó Nhược Ngôn đặt, anh muốn cho Phó Nhược Ngôn xem.
"Đẹp trai cực kỳ." Phó Nhược Ngôn lẳng lặng kéo anh tới cạnh mình: "Tôi hối hận rồi, lẽ ra phải đặt thêm vài bộ nữa."
Để cửa hàng vest may thủ công làm ra một bộ cần có thời gian, giờ đặt không kịp nữa rồi.
Còn một bộ khác màu xám caro, đây cũng là một màu kinh điển, khiến người mặc sinh động nhàn nhã hơn chút, cũng rất hợp với Khương Tiêu.
Thử xong đồ của Phó Nhược Ngôn, dĩ nhiên Lận Thành Duật sẽ không chịu buông tha cho anh như vậy.
Y cũng tìm người thiết kế riêng quần áo, tuy nhiên số đo thực tế vẫn khác số đo y tính ra đôi chút, vừa thì cũng vừa, có điều sửa lại lần nữa sẽ ổn hơn.
"Em mang về cho thợ sửa lại." Lận Thành Duật nói: "Kịp."
May mà y không chỉ chuẩn bị cho Khương Tiêu mỗi thứ này.
Có cả cặp công văn, giày và một số món trang sức nhỏ như kẹp cà vạt.
Lúc chuẩn bị chúng, Lận Thành Duật cảm nhận được sâu sắc sự hào hứng khi chuẩn bị quà cho người mình thích.
Nguyên bộ Khương Tiêu diện đều do y chuẩn bị, đây cũng là cảm giác mãn nguyện khó diễn tả thành lời.
Ngoài ra y chuẩn bị luôn đồng hồ để nhân dịp này đeo lên tay Khương Tiêu.
Chiếc đồng hồ đó khác với chiếc y tặng Khương Tiêu hồi trung học kia, đắt hơn rất nhiều, giá lên đến bảy chữ số.
Chung cư Lận Thành Duật thầu đã bắt đầu bán căn hộ, chiếc đồng hồ này được mua bằng chính khoản tiền y kiếm ra, đưa cho Khương Tiêu vừa hợp.
"Không cần thứ này." Khương Tiêu gỡ xuống, nhẹ nhàng đặt lên sô pha: "Quần áo cậu mang tới...!có thể trả lại không?"
Trái tim Lận Thành Duật thoáng run lên, song y đã quen với thái độ của Khương Tiêu dành cho mình.
Y kéo tay anh, giọng cũng mềm đi: "Anh nhận cả của Phó Nhược Ngôn rồi, Tiêu Tiêu đừng vậy mà..."
Khương Tiêu: "Cậu đâu có giống anh ấy?"
Đây là lời anh vô thức buột miệng thốt ra.
Anh muốn tự trả tiền nhưng cửa hàng đó chỉ phục vụ cho hội viên, không thanh toán trực tiếp bằng tiền mặt.
Bình thường Khương Tiêu không tiếp xúc với loại cửa hàng này, anh biết giá của hai bộ kia không rẻ nên nói trước với Phó Nhược Ngôn rằng sau này sẽ tặng lại cho hắn món quà cùng giá trị.
Phó Nhược Ngôn cười híp mắt đồng ý với anh, mong chờ món quà ông chủ chuẩn bị cho mình.
Còn với Lận Thành Duật, anh không hề bàn trước cùng y.
"Em quen anh lâu hơn anh ta." Lận Thành Duật bị câu này của anh đánh gục, sau đó lại mềm giọng làm nũng với anh: "Anh mang theo đi được không Tiêu Tiêu? Em chỉ muốn giúp đỡ anh và muốn anh vui thôi mà."
Khương Tiêu im lặng, anh lùi tiếp về sau một bước.
Chẳng qua anh không ngờ rằng Phó Nhược Ngôn cũng khuyên anh nhận lấy.
"Từ quần áo đến trang sức đều chung một bộ." Phó Nhược Ngôn nói: "Thiếu món nào cũng không được, đây là sự kiện hiếm, rất quan trọng với công ty, Tiêu Tiêu đừng nghĩ nhiều vậy, có người tặng thì cậu cứ nhận đi."
Phó Nhược Ngôn nở nụ cười, thực ra trong lòng lại có cảm giác khó tả.
Hắn còn một ít tiền tự kiếm được nên tặng hai bộ vest này không bị áp lực gì, tuy nhiên với một số thứ linh tinh như đồng hồ thì Phó Nhược Ngôn hiện giờ vẫn khá khó chi nổi số tiền này.
Đồng hồ đeo tay khá đắt tiền.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc về nhà mình ở Thâm Thị, trong nhà có đồng hồ trước kia hắn mua, nhiều hộp còn chưa unbox, mới cứng, chỉ đặt tại đó, đủ để đi các sự kiện trong giới kinh doanh.
Bây giờ Lận Thành Duật tặng đồ cũng coi như giải quyết một vấn đề.
Đôi khi Phó Nhược Ngôn thấy Khương Tiêu rất sợ nhận đồ của người khác.
Cậu ấy có thể thẳng thắn hào phóng với người khác nhưng ngược lại thì không được, cứ như sợ