“Làm sao có khả năng!” Sở Phong theo bản năng mà phản bác lại, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng lộ ra mộ tia không xác định.
Lâm Đông tỉ mỉ nhìn kỹ vẻ mặt của anh, không biết là nhìn ra cái gì, cậu khẽ cười một tiếng, trở tay lại nắm lấy cái tay đang nắm vạt áo cậu của Sở Phong, bên trong giọng nói còn mang theo mấy phần mê người.
“Nếu như anh không thích Minh Uyên, vậy anh nhìn xem kiểu hình tôi như thế nào? Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, giá trị trinh tiết của anh chắc là còn không ít đi? Nếu như là chỉ muốn giải quyết vấn đề sinh lý thì, tôi cùng anh cũng…” Lâm Đông ám muốn mà nhìn vào ánh mắt đang trừng của anh, những lời kế tiếp không nói ra.
“Thật ngại quá.” Sở Phong lạnh lùng hất tay cậu ra, đứng lên phủi phủi lại quần áo của mình, “Tôi đối với loại người mềm mại nhỏ bé một chút hứng thú cũng không có. Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nội dung vở kịch, sớm ngày về lại hiện thực mà thôi.”
Lâm Đông ‘ồ’ một tiếng, ngồi dậy trên ghế sa lông, sửa sang lại vạt áo của mình, “Thật là khéo, tôi cũng như vậy. Thuận tiện nói cho anh biết một bí mật, giá trị nhân phẩm nếu mà tích lũy quá 10 ngàn thì sẽ có thể trở về hiện thực, không cần biết là anh đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.”
“Làm sao cậu biết được?” Ánh mắt Sở Phong bỗng trở nên sắc bén.
“Là một trong những bug của hệ thống đó mà…” Lâm Đông lơ đễnh nói, “Bởi vì người chơi không thể ở mãi trong game được, tóm lại thì sau cùng gì cũng sẽ trở về hiện thực thôi.”
“Cậu hình như biết rất nhiều chuyện thì phải.” Sở Phong không cam tâm mà hơi cong khóe miệng, làm sao mà tên Lâm Đông này lại biết nhiều chuyện liên quan đến hệ thống như vậy chứ, hơn nữa cậu ta với mình cùng xuất hiện trong thế giới này, chẳng lẽ cũng là bug của trò chơi…
“Đúng vậy.” Lâm Đông có chút thoải mái mà cười cười, đi tới trước mặt Sở Phong, khẩu khí ngả ngớn mà đi tới trước mặt anh, “Thế nào, có phải là chợt nhận ra tôi cũng không tệ lắm đúng không?
Trán Sở Phong nổi lên gân xanh, anh nâng cằm lên, không kiên nhẫn nói, “Cửa ở bên kia, mau cút!”
“Ngày đầu tiên mới tới mà đã thô bạo như vậy rồi…” Lâm Đông bưng trái tim đang bị hoảng sợ, mặt mày ai oán mà ra khỏi phòng làm việc của Sở Phong.
Chuyện Sở Phong muốn một mình nói chuyện riêng với Lâm Đông rất nhanh đã truyền khắp căn cứ, người nào mà chẳng biết lúc bình thường quan hệ của Minh Uyên với Lâm Đông luôn rất tốt. Vì vậy mọi người dồn dập phỏng đoán rằng đây là thái độ ghen tuông của Sở Phong, vừa mới lên chức liền không chờ được mà muốn phát uy trước mặt tình địch. Thậm chí, có người bắt đầu hoài nghi Sở Phong lạm dụng tư quyền, được điều đến phân khu C3 chính là muốn dễ dàng giám thị Minh Uyên hơn, phòng ngừa ông xã tương lai bị Lâm Đông cướp đi. Sở Phong nghe mấy lời đồn đãi này, vừa mới đầu thì còn muốn phỉ nhổ rồi mắng vài tiếng nghiệp chướng, nhưng sau đó là chết lặng. Dù sao hình tượng của anh cũng đã như vậy rồi, người khác muốn phá hủy nó làm sao cũng chả quan tâm nữa.
**
Đêm nay, Sở Phong ở trong vườn hoa trên không ngồi hóng gió, mấy tuần nay vì chuẩn bị cho cuộc thi lựa chọn người điểu khiển cho Liệt Diễm và phải tiếp thu các loại huấn luyện của căn cứ làm cho anh mệt muốn chết, may mắn là cơ thể này rất tốt, anh tuy rằng gầy đi trông thấy, cũng đen hơn không ít, nhưng mà bắp thịt trên người lại rắn chắc hơn rất nhiều, tổng thể lại thì so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Lúc anh đang nằm trên ghế mây thoải mái hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của người máy quản gia, thì bỗng một âm thanh êm tai trong trẻo thì phía sau vang lên.
“Ngày đó anh gọi Lâm Đông tiến vào là để làm gì?”
Minh Uyên mặc áo ngủ rộng rãi, trong tay cầm một ly trà đen, chẳng biết từ lúc nào đã tới trước mặt anh.
Sở Phong mở mắt ra, xì cười một tiếng, “Chuyện này đã qua bao lâu rồi. Thế nào, anh sợ tôi bắt nạt cậu ta hả?”
Minh Uyên siết chặt ly gốm sứ trong tay, ánh mắt rơi vào trên mặt Sở Phong, mi tâm hơi nhíu lại, “Có chuyện gì thì anh hướng về tôi đi, đừng làm khó em ấy.”
“Chà chà, xem ra anh vẫn còn rất thích cậu ta nhỉ.” Sở Phong lắc lắc đầu, nghĩ thầm bề ngoài vô hại của Lâm Đông thật có tính lừa tình mà. Anh không muốn cùng Minh Uyên tranh chấp nữa, chỉ cảm thấy tâm mệt quá, liền nhắm mắt lại, dặn dò người máy quản gia tiếp tục xoa bóp.
“Không phải là vấn đề có thích hay không.” Minh Uyên rũ mắt xuống, nhìn đèn dầu xa xa sắp tàn lụy trong ánh trăng, “Em ấy là cô nhi, xuất thân không được tốt lắm, lúc ở học viện quân sự đã chịu không ít khổ, hôm nay có thể bước tới con đường này thật sự rất không dễ dàng gì…”
Dưới mi mắt mỏng manh hơi giật giật, Sở Phong cũng không mở mắt, mà là lỏng lẻo nói, “Được rồi, trên đời này cậu ta là người đáng thương nhất. Có ai đi đến bước đường này mà dễ dàng đâu? Người quan quân nào ở trong căn cứ này mà chưa từng chân ướt chân ráo để có được chiến tích, mới được tuyển chọn?”
“Tôi không phải là có ý này…” Chân mày Minh Uyên nhíu chặt hơn.
Sở Phong mở mắt ra, vẫy người máy bên cạnh lui, chậm rãi ngồi dậy. Anh nhìn Minh Uyên, bỗng