Phòng chỉ huy an tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đều tập hợp nơi bị bốc cháy trên chính giữa màn hình lớn, sau khi Sở Phong lái chiến hạm bị công kích lần thứ nhất, không tới hai giây sau, liền bị một chiến hạm khác bắn pháo trúng. Giữa vũ trụ không có cách nào truyền lại được âm thanh, thông tin điện từ cũng đã sớm bị cắt ngang, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiến hạm màu trắng kia không tiếng động màu bốc khói lên, bỗng nhiên nổ tung.
Minh Uyên đứng trước đài điều khiển, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.
Hai chiếc Bạch Ưng chạy trốn đã sớm bị đội lái thử chiến hạm bao vây hoàn toàn, rất nhanh đã bị một đống lửa đạn mãnh liệt làm cho tan rã. Mà Sở Phong lái chiến hạm màu trắng kia đang chậm rãi hóa thành một đống mảnh vỡ, trôi nổi trong vũ trụ tối om.
Minh Uyên lần đầu tiên trải nghiệm cái cảm giác nghẹn thở. Như có người gắt gao bóp cổ, khí oxi trong cổ họng bất cứ lúc nào cũng sẽ cạn kiệt, trước mắt là màu mắt đỏ lòm khiến người ta choáng váng.
“Minh thiếu tá.” Hồi lâu, một bóng người đi tới, do dự một chút rồi lấy tay đặt lên trên bả vai hắn.
“Còn có khoang đào thoát mà…” Đây là cơ hội của Sở Phong, cũng là một cơ hội vô cùng xa vời.
Minh Uyên xoay người lại, khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi duyên dáng không có chút hồng hào nào, khẽ gật đầu một cái.
“Tôi biết.” Nói xong câu đó, trong lúc mọi người lo lắng mà nhìn hắn, chậm rãi đi tới cửa phòng chỉ huy. Đẩy cửa ra, trong đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh Sở Phong lộ ra nụ cười kia, giọng nói anh nhẹ nhàng, “Trở về nhớ mời tôi ắn một bữa tiệc lớn đấy!”
Hắn mờ mịt tới bãi đổ, hình ảnh ngày xưa hai người từng ở chung cứ như phim điện ảnh mà chiếu qua trước mặt hắn, lần đầu tiên ở ngoài nhà nhìn thấy anh, hai người đã đối chọi gay gắt, đều ngứa mắt lẫn nhau; trong phòng khách vip của câu lạc bộ, mình bất đắc dĩ phải cùng người uống rượu say kia lăn cùng một chỗ; hôm tối sinh nhật anh, hai người ở trong xe, tứ chi quấn quýt; khi ở trong không quân của An Nhĩ Pháp Tinh, hai người sớm chiều ở chung, nói chêm chọc cười,…
*Nói chêm chọc cười: ý nói làm động tác chọc cười.
“Minh thiếu tá, anh… không sao chứ?” Lý đoàn trưởng không biết vì sao lúc này lại theo sau hắn.
Minh Uyên bị câu nói này làm cho thức tỉnh, thân ảnh thon dài của anh lung lay, chậm rãi thẳng sống lưng lại, kéo mũ xuống mức thấp nhất.
“Tôi không sao.”
**
“Tinh nhanh về quân sự tinh tế: Sự kiện biên giới tinh xuất hiện thiên thạch kịch liệt va chạm với các chiến hạm đang giao chiến, ba chiếc chiến hạm Bạch Ưng kiểu mới đã bị phá hủy, một chiếc chiến hạm màu trắng bạc của đế quốc không biết tên đã bị trúng pháo…”
Lâm Đông đang dựa vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tin tức trong xe, đột nhiên mở mắt ra.
“Cái tin tức mới vừa nói kia, quay lại một lần nữa, chiếu hình ảnh lên.”
Trong mắt sĩ quan đang ngồi ghế phó lái xe hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn đưa hình ảnh tin tức tới, đem máy tính đặt trước mặt Lâm Đông.
Bởi vì là do một người bình thường quay chụp lại cảnh tượng giao chiến, cho nên chất lượng của hình ảnh cũng không rõ lắm. Nhưng cho dù có như vậy, Lâm Đông vẫn mơ hồ nhìn thấy được cảnh giao chiến khốc liệt. Trong lòng cậu nhảy lên một cái, một dòng dự cảm không tốt từ trong lòng bay lên.
Mở ra máy truyền tin sau tai, Lâm Đông trầm mặt gọi một cú điện thoại.
“Trưởng quan, tôi muốn biết tình huống cụ thể ở biên giới tinh, buổi chiều đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Không biết đầu kia nói gì, vẻ mặt Lâm Đông trở nên rất tệ. Cậu đột nhiên cởi máy truyền tin xuống, ngữ khí lạnh như băng, nói, “Quay lại!”
“Lâm trung giáo…” Tài xế cùng với sĩ quan ngồi bên cạnh tài xế đều không rõ lắm, trước mắt bọn họ phải đến cảng hàng không, ít ngày nữa là có thể rời khỏi An Nhĩ Pháp Tinh rồi, quay về liên bang. Sao Lâm trung giáo lại đột nhiên muốn liều lĩnh quay về khi cơ hội bị bại lộ dẫn đến nguy hiểm là rất cao?
“Tôi còn có việc khẩn cấp cần phải xử lý,