Sở Phong bị một trận chuông báo thức reo chói tai đánh thức.
Mí mắt mỏng manh chuyển động vài lần, mi mắt màu đen chậm rãi kéo lên, trước mắt xuất hiện trần nhà trắng như tuyết, đèn tường hình tròn, cùng với tủ quần áo màu xám đậm trong góc… Đây là…
Sở Phong trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh hẳn, anh đột nhiên ngồi dậy, ngắm nhìn dụng cụ trang trí xung quanh phòng. Đây chính là nơi mà anh ở trong ba năm nay, đèn bàn ở đầu giường là do tháng trước là chính tay anh mua ở chợ.
Anh thực sự quay về hiện thực rồi!
Tắt đi đồng hồ báo thức không ngừng reo của điện thoại, Sở Phong ngồi trên giường, sắc mặt có chút mờ mịt. Hình như anh đã mơ một giấc mơ rất dài, chân thực tới mức không dám tin, trong mơ anh trải nghiệm ba thế giới thoải mái phập phồng, giờ thì đã tỉnh dậy, mà anh vẫn còn đắm chìm thế giới trong mơ ấy, hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nào.
Sở Phong ngồi ở trên giường rất lâu, anh hình như nhớ tới cái gì đó, để chân trần mà xuống giường, đi tới phòng rửa tay hất nước lạnh vào mặt. Nhìn vẻ mặt có chút xa lạ trong gương của mình, anh ngơ ngác, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lâm Đông nói đúng, dù sao cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, tất cả đều là giả, việc mình phải lòng người trong game, thực sự là ấu trĩ đến buồn cười mà. Dù nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Sở Phong vẫn không cách nào ức chế được cái cảm giác mất mát xa lạ trong ngực mình được, giống như trong lòng bị thủng đi một lỗ rất to, gió lạnh ùa ùa vào, làm cho toàn thân anh đều đau đớn.
Chỉ cần qua hai ngày nữa là sẽ tốt thôi. Sở Phong tự an ủi mình, cầm lấy kem đánh răng xịt vào trên bàn chải đánh răng. Sau đó anh vẫn như mấy buổi sáng bình thường trước kia, đi xuống lầu, tới cửa hàng tiện lợi để ăn bữa sáng, đi tới khu bãi đậu xe nhỏ để lấy xe. Trên đường lái tới công ty, tin nhắn vang lên không ngừng. Sở Phong liếc nhìn mấy cái, lông mày anh tuấn liền nhăn lại.
Trước đây anh có quen một sinh viên đại học, lớn lên rất trắng nõn, mà sau khi bị anh đá thì lại quyến luyến không quên anh, mỗi ngày đều nhắn một chút tin hỏi han ân cần, giọng nói cũng rất khép nép, vâng vâng dạ dạ. Trước giờ Sở Phong chưa từng phản ứng lại, bây giờ lại cảm thấy rất phiền, trực tiếp kéo người này vào danh sách đen, loại bỏ.
**
Đến công ty, vừa ngồi vào văn phòng, điện thoại liền vang lên. Sở Phong nhìn dãy số hiện lên ở phía trên, nhíu mày càng sâu hơn.
“Chuyện gì?” Anh tức giận mà nhận điện thoại.
“Tiểu Phong a, tối hôm qua gọi điện cho con, sao con lại không bắt máy vậy, hại ba còn tưởng là con xảy ra chuyện gì rồi chứ…” Giọng nói nam nhân trung niên ở đầu kia mang theo chút cẩn thận muốn lấy lòng.
“Có chuyện thì nói mau!” Sở Phong hạ giọng xuống, né tránh ánh mắt đồng nghiệp, đi tới phòng trà.
“Là thế này, gần đây vấn đề kinh tế của ba có chút khó khăn. Con cũng biết mà, việc làm ăn của cửa hàng sửa xe càng ngày càng tệ, thêm vào đó còn phải trả tiền thuê phòng, nhân viên tạm thời cũng — —“
“Không phải tháng trước tôi có cho ông năm ngàn rồi sao?” Sở Phong nhíu mày, giọng nói sắc bén, “Việc làm ăn ở cửa hàng không tốt, chuyện này tôi cũng đã điều tra rõ, tuy không thể thu lại nhiều lợi nhuận lắm, nhưng mà muốn ấm no thì không thành vấn đề. Ông có phải là tiêu tiền trên người phụ nữ rồi không?”
“Trời ơi, trời ơi, sao có chuyện như vậy được a… Mấy tháng này ba đều làm việc đàng hoàng tại cửa hàng mà.” Sở Quốc Huy vội vã phủ nhận, “Không tin con đi hỏi bọn tiểu Trương đí, bọn họ có thể làm chứng.”
Tôi tin ông thì có ma á! Sở Phong đèn nén sự tức giận đang tăng vọt trong lòng, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói, “Ba, tôi nói thêm một lần cuối cùng, ông thiếu tiền dùng, tôi sẽ cho ông. Nhưng tiền của tôi không phải là cho ông dùng đi bao dưỡng mấy cái thứ phụ nữ vớ va vớ vẩn. Ông tự suy nghĩ một chút đi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông có xứng với mẹ của tôi không!”
Sở Quốc Huy nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, “Tiểu Phong, sao con lại nói như vậy, ảnh của mẹ con ba luôn đặt nó ở tủ đầu giường, một ngày cũng không dám quên… Con xem con đi, có tiền liền quên đi người đã sinh ra nuôi nấng con, con có phải là ngại ba không có tri thức, sợ ba làm mất mặt con trong thành phố không — —“
“Tiền của tôi đều là tiền mồ hôi nước mắt.” Sở Phong thô lỗ đánh gãy lời gã, anh ấn ấn mi tâm, vẻ mặt ẩn nhẫn, “Chờ ông thực sự thiếu tiền thì đến tìm tôi. Tôi còn việc phải làm, cúp máy đây.”
Không chờ đầu bên kia phản ứng lại, Sở Phong liền quyết định thật nhanh tắt điện thoại. Cả người anh đầy hàn khí mà về lại văn phòng, có hai thực tập sinh mới tới ngồi ở bàn sát vách, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Đưa cái này tới lầu 12 đóng dấu đi.” Anh cầm hai phần