Ninh Viễn Chi kinh ngạc nhìn khuôn mặt Sở Phong đang cách hắn rất gần, lông mi dày đặc mà thẳng tắp của nam nhân hơi mấp máy, hơi thở ấm áp phà vào mặt hắn, nhiệt độ kia giống như đã lan tràn tới nơi sâu thẳm trong trái tim hắn. Hắn run vài giây, lập tức từ bị động thành chủ động, nâng mặt Sở Phong lên, dùng sức mà hôn lên môi anh.
Đầu lưỡi cùng với đầu lưỡi truy đuổi, chơi đùa với nhau, Ninh Viễn Chi tham lam mà mút vào nước bọt trong miệng Sở Phong, hận như không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của anh. Sở Phong cũng không cam lòng yếu thế, ôm cổ hắn, đầu lưỡi linh hoạt làm càn muốn công thành đoạt đất trong miệng hắn. Tiếng nước mập mờ vang vọng trong khoang xe nhỏ hẹp, vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc, ánh mắt u ám nhìn chăm chú đối phương.
“Em…”
“Thử đi.” Sở Phong nhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh cắn cho tới mức đỏ dị thường của Ninh Viễn Chi, giọng nói khàn khàn.
Ninh Viễn Chi đột nhiên sáng mắt lên vì những lời anh đang nói, trong lòng dường như có pháo hoa nở tung, hắn không xác định mà nó, “Thực sự?”
“Nhưng mà tôi không dám hứa chắc chắn là, hai chúng ta có thể ở lâu dài với nhau đâu.” Sở Phong bỗng nhiên ác ý mà nở nụ cười, “Dù sao thì trước đây tôi nói chuyện tình yêu thì chưa từng quá một tháng bao giờ.”
“Anh không sợ.”
Ninh Viễn Chi rốt cuộc không kịp đợi được nữa, đè gáy sau của anh lại, hung ác mà hôn lên môi anh.
“Vào nhà anh đi…” Khó khăn mà tách đôi môi ra, Ninh Viễn Chi cắn bờ môi của Sở Phong, trong mắt lóe lên tia mong đợi.
Sở Phong gật gật đầu, xe của anh cũng không rộng lắm, hai tên nam nhân to lớn ở bên trong thì muốn làm chút gì đó, thực sự rất không tiện.
Từ trong xe đến khi tiến tới cửa nhà, ngoại trừ vài giây để ấn mật mã ra, ánh mắt nóng rực của Ninh Viễn Chi luôn dính vào người của Sở Phong. Hai người vừa vào phòng ngủ, hắn liền không đợi kịp mà áp Sở Phong lên cửa, ôm eo anh, nặng nề mà hôn lên đôi môi mềm mại dụ người của anh.
“Ừm…” Ninh Viễn Chi nhiệt tình khiến cho Sở Phong có chút chống đỡ không nổi, tuy rằng trước kia anh cũng có hôn môi với bạn tình, nhưng mà hơn phân nửa là vì đó là khởi động một chút, bên trong không có bao nhiêu thực tình thực lòng cả. Cơ mà hôn môi với Ninh Viễn Chi lại hoàn toàn khác nhau, anh không thể không thừa nhận, cái cảm giác này rất dễ khiến người ta rơi vào tay giặc.
“Viễn Chi… Chờ một chút — —“
“Sao vậy?” Ninh Viễn Chi dừng động tác lại.
“Tôi còn có một vấn đề cuối cùng.” Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt Sở Phong có chút sâu xa.
“Hả?”
“Anh thiết kế ra cái trò chơi kia, dự tính ban đầu là gì? Cố ý dẫn tôi vào bẫy sao?” Cho tới hôm nay, Sở Phong mới chậm rãi nhớ lại tất cả chuyện xảy ra trước khi tiến vào trò chơi. Không hiểu sao nhà anh lại được gửi tới một kiện hàng tặng phẩm, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong có một bộ thiết bị cao cấp đầy đủ của trò chơi cùng với một cái đĩa CD, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, anh mang thiết bị vào, đem đĩa CD cắm vào máy tính, sau đó liền xảy ra mấy chuyện ở phía sau… Bây giờ nghĩ lại, hình như tất cả đều là do Ninh Viễn Chi đã sớm dự mưu hết rồi.
“Nói cố ý thì cũng không phải không có.” Ninh Viễn Chi không phủ nhận, “Trò chơi này ban đầu không phải là do anh thiết kế, là bộ kế hoạch sửa lại thành bản trò chơi đam mỹ, vừa lúc anh lại làm VR có liên quan tới kỹ thuật, bọn họ liền kéo anh vào. Anh chỉ làm một phần trong bộ kỹ thuật mà thôi, còn nội dung vở kịch thế nào thì anh hoàn toàn không biết. Cái thứ mà anh gửi em kia, là anh không nghĩ tới em sẽ mở nó ra, càng không nghĩ tới bản thân thực sự sẽ gặp em ở trong game.”
“Đều biết cả địa chỉ nhà của tôi, còn dám nói là lúc ở trong game mới quen biết tôi?” Mắt Sở Phong liếc hắn một cái.
Ninh Viễn Chi không xác định là anh có phải đang tức giận hay không, cẩn thận nói, “Anh chẳng qua là cảm thấy, bồi dưỡng tình cảm ở trong game, cũng không tệ…”
“Có bệnh.” Ngoài miệng Sở Phong mắng vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười. Đôi mắt Ninh Viễn Chi không rời khỏi anh, nhìn thấy Sở Phong nở nụ cười, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, tay đưa tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Sở Phong.
“Sở Phong,