Trong phòng nghỉ của nhân viên.
“Nói đi, tới NX làm gì?” Ninh Viễn Chi ôm cánh tay, vẻ mặt khó coi, nói.
“Ninh tổng, ngày đầu tiên nhận chức mà đã nghiêm khắc với người mới như vậy rồi, truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?” Lâm Đông hai tay cắm ở trong túi, tư thế tùy ý mà lười nhác.
Khóe miệng Ninh Viễn Chi cong cong, “Tôi không có thời gian mà phí lời với cậu. Cậu tới NX, là vì Sở Phong?”
“Ninh tổng quả nhiên rất thông minh.”
“Đáng tiếc cậu đến chậm một bước rồi.” Ninh Viễn Chi cười lạnh.
“Tôi trái lại thực ra không cảm thấy mình đến chậm đâu.” Lâm Đông sờ sờ cái cằm trơn bóng, càn rỡ mà nhìn hắn nở nụ cười, “Hai người các anh đã tiến tới bước nào rồi? Already slept? I don’t care!” (… Ngủ với nhau rồi? Tôi không quan tâm!)
“Trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, tôi tin rằng Sở Phong nhất thời chỉ là lẫn lộn tình cảm của mình thôi.” Lâm Đông nhìn hắn nháy mắt mấy cái, cười đến mức không kiêng dè gì, “Chúng ta cạnh tranh công bằng, coi cuối cùng Sở Phong sẽ chọn ai.”
Sắc mặt Ninh Viễn Chi chìm xuống, “Lâm Đông, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết, tôi hoàn toàn có thể để cậu khó sống trong NX đấy.”
“Tùy anh thôi.” Lâm Đông nhún vai một cái, “Đuổi tôi luôn cũng không tồi, như vậy thì tôi vừa vặn tới nhận lời mời của CT. Bộ ngành IT của họ đang thiếu người. Tôi nghĩ, ngành IT của CT cũng gần với ngành Sở Phong ở lầu trên thôi…”
*IT: ngành công nghệ thông tin.
Ánh mắt Ninh Viễn Chi chuyển lạnh, “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà quá phận.”
“Ninh tổng thoạt nhìn có vẻ không được tự tin lắm nhỉ?” Lâm Đông thưởng thức thẻ nhân viên trong tay, tư thế thích ý, “Bất quá tôi cũng hiểu được, dù sao bộ dáng Ninh tổng trước kia cùng với hiện tại biến hóa thực sự quá lớn, có chút tự ti cũng là rất bình thường.”
“Cậu điều tra tôi?” Đôi mắt Ninh Viễn Chi híp lại. Là hắn bất cẩn rồi, quên mất Lâm Đông là hacker đứng đầu thế giới, cho dù trong internet có rất ít tư liệu liên quan tới hắn, nhưng mà nếu Lâm Đông đã có tâm tìm, thì chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ, đem chuyện xưa năm đó đào móc ra thì cũng dễ như ăn cháo.
“Hết cách rồi, thói quen nghề nghiệp thôi.” Lâm Đông làm bộ mặt vô tội, “Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới, thì ra Ninh tổng ngăn nắp với bề ngoài xinh đẹp thì sau lưng, có nhiều bí mật không thể nói ra như vậy đấy.”
Trong con ngươi Ninh Viễn Chi xẹt qua một tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, cười lạnh, “Lâm Đông, cậu cho rằng nắm trong tay nhược điểm nhỏ này là có thể uy hiếp được tôi? Chúng ta dù sao cũng là người cùng ngành.” Ý là, cậu nếu có thể bắt được nhược điểm của tôi, thì tôi cũng có thể đào ra được nhược điểm của cậu. Có nhược điểm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
“Ninh tổng cứ việc đi bắt nhược điểm của tôi đi.” Lâm Đông bỏ thẻ nhân viên vào trong túi, không hề để ý mà đi tới cửa. Đẩy cửa ra, cậu quay đầu lại, nhìn Ninh Viễn Chi rồi nở nụ cười ác ý, “Ninh tổng, anh nói xem nếu Sở Phong biết tới những chuyện ở nhà của anh… Không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
Sắc mặt Ninh Viễn Chi tái nhợt, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vẻ mặt tuấn mỹ của hắn tích tụ lại một tầng băng lãnh, gằn từng chữ, “Cút ra ngoài!”
**
Sở Phong ngồi trong phòng họp, vẻ mặt có chút thấp thỏm. Người bên NX còn tới 15 phút là đến rồi, anh coi lại đề án trong tay thêm một lần cuối cùng, sau khi xác định không có bất kỳ chỗ nào sơ suất, mới cầm ly cà phê trong tay lên uống hai ngụm.
Cảm giác khác thường ở hạ thân vẫn như cũ không thể quên đi được, nên không thể duy trì một loại tư thế quá lâu. Ngồi bên cạnh đều là các công ty cao tầng (cao cấp, dùng từ cao tầng cho thuận miệng ý mà:v), vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, dù bận vẫn ung dung, Sở Phong cũng không tiện đi ra ngoài vào lúc này được, đành phải khó khắn thay đổi tư thế.
Lần đầu tiên làm ở mặt sau, mùi vị thực sự không dễ chịu chút nào, nhưng mà cũng khiến cho lần đầu của Sở Phong tiếp thu cũng không đến nỗi nào. Ngẫm lại trước đây lúc anh làm chuyện tình một đêm, đừng nói là giúp người dưới thân rửa ráy cơ thể, anh căn bản là sau khi làm xong thì mặc quần rồi đi, không thèm nhìn những người kia thêm một lần nào nữa. Bất quá khiến Sở Phong đến giờ cũng không hiểu là, anh càng lãnh khốc vô tình, thì các tiểu thụ mê luyến càng nhiều. Anh vô cùng hoài nghi mấy người này trong người đều có khuynh hướng muốn bị ngược hay không, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ chút nào.
Giữa lúc tâm tư hỗn loạn, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Mấy vị của công ty cao tầng thấy thế liền vội vàng đứng lên, mặt hiện lên sự vui vẻ mà nhìn