“Vương gia? Vương gia?”
Sở Phong mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, ý thức lộn xộn dần rõ ràng lại. Nhìn người con gái mi thanh mắt tú mặc đồ cung nữ trước mắt, anh đột nhiên ‘a’ một tiếng, tay liền nhanh chóng mò xuống hạ thân mình.
*mi thanh mắt tú: là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
DM, không có! Anh cúi đầu, sau khi thấy rõ tình cảnh của mình, sắc mặt kinh hoảng lúc này mới có chút bình tĩnh lại. Thì ra là anh đang ngâm mình trong hồ nước nóng, chẳng trách là cả người không mặc gì cả.
【 Hoan nghênh người chơi tiến vào hình thức cổ trang cung đình, trước mắt, giá trị nhân phẩm là 0, giá trị trinh tiết là 0, xin người chơi mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, cố gắng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.】
Nghe âm thanh điện tử trong đầu, Sở Phong đã không còn ngạc nhiên nữa rồi. Anh phất tay bảo thị nữ kia lui ra, sau đó ngâm mình trong ao đang bốc hơi nước, thoải mái nheo mắt lại, rồi lười biếng tiếp nhận thông tin do hệ thống gửi tới.
Không tệ lắm, thân phận bây giờ của anh là vương gia. Bất quá… gân xanh trên trán Sở Phong nổi lên, giời ạ, văn 3P còn chưa tính, thế mà anh còn là nhân vật công hai?! Lẽ nào cho anh được một lần làm chính quy công sẽ chết sao!
*chính quy: tức là phù hợp với tiêu chuẩn được công nhận. (Theo mình thì là anh Phong là công ‘phụ’ nên ảnh muốn được làm 1 lần ‘chính’.)
Sở Phong không nhịn được mà trừng mắt một cái, trong đầu lại hiện lên những đoạn tình tiết quan trọng thì sắc mặt anh cũng theo đó mà đen dần.
Được rồi, thì ra đây là một vở kịch ngược luyến, công hai này là vương gia đương triều, rất được sủng ái, đối với nhân vật chính thụ từ nhỏ đã tình căn thâm chủng(tình cảm đến mức sâu đậm), mà chính quy công thế nhưng lại là thái tử. Nhân vật chính thụ là thư đồng của thái tử, hai người cùng nhau lớn lên, hai bên đều có hảo cảm với nhau, chỉ là lòng còn chưa tỏ mà thôi. Mắt thấy hai người sắp đâm thủng một tầng giấy mỏng kia rồi sau đó ở bên nhau, vương gia ghen tị cực kì mà chen một chân vào, âm thầm thiết kế kế hoạch hãm hại thái tử, làm cho hoàng thượng tưởng thái tử có ý nghĩ muốn cướp ngôi. Hoàng thượng luôn không thích tính cách của thái tử. Biết được thái tử có ý đồ mưu phản, ngài giận dữ không thôi, đêm đó giam thái tử vào thiên lai, tạm thời chờ xử trí.
Việc này vừa truyền ra, đương triều liền nổi sóng. Nhân vật chính thụ gấp đến mức xoay quanh luôn rồi, ở khắp nơi tìm người giúp thái tử thoát vây. Vương gia nhìn thấy thời cơ đã đến, liền dũng cảm đứng ra giúp nhân vật chính thụ, bất quá cùng lúc đó cũng đưa ra một điều kiện, đó chính là muốn nhân vật chính thụ thành của riêng hắn. Nhân vật chính thụ lúc đầu thì thề sống chết không theo, mà chắc là sau đó bị vương gia uy hiếp kiêm ép buộc, sau cùng rưng rưng nước mắt mà đồng ý.
Vậy nên, tổng kết lại thì phần diễn tiếp theo của Sở Phong chính là, t*ng trùng thượng não phúc hắc thê nô công, chỉ nhìn thấy một đoạn ở trên các cổ trắng nõn của nhân vật chính thụ thôi là đã muốn động dục. Mà lúc này đây, tra công Sở Phong tỏ vẻ, hệ thống mày CMN đùa tao à?
【 Nhắc nhở: Lần này về hình thức của nội dung vở kịch có thể tùy ý triển khai, chỉ cần không ảnh hưởng tới đầu mối chính của nội dung vở kịch thì người chơi có thể tự do phát huy.】
Sở Phong lập tức từ trong ao đứng dậy, sờ sờ cằm, trong mắt lộ ra tia hưng phấn. Tự do phát huy rất tốt a, nhân vật chính thụ này không phải đã được anh độc chiếm rồi sao, anh ngược lại muốn nhìn xem, thụ này lớn lên là bộ dạng như thế nào, mà có thể khiến cho nhất phẩm thân vương cùng với thái tử đương triều đồng thời bị mê hoặc đến xoay vòng vòng như vậy!
Nếu như lớn lên hợp gu anh, thì anh sẽ không ngại khai bao cậu ấy. Dù sao thì đây cũng là văn 3P, anh cùng nhân vật chính thụ xảy ra quan hệ là chuyện đương nhiên rồi. Khà khà, Sở Phong chếch lên khóe môi, ở đáy lòng mừng thầm: Cuộc sống tính phúc của ông đây cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi!
Gọi thị nữ tới hầu hạ anh thay quần áo xong, lại ăn mấy khối bánh ngọt, Sở Phong dẫn theo hai gã sai vặt cùng đi tới căn phòng nhỏ giam cầm nhân vật chính thụ. Anh trong lòng ôm theo tràn đầy mong đợi, còn tưởng rằng bản thân sẽ gặp được một đại mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặn, không nghĩ tới vừa bước vào cửa, đập vào mắt anh là một đôi gò má tái nhợt yếu ớt.
Mọe nó… Sở Phong cầm quạt xếp, khóe miệng co giật, lùi về sau hai bước, đồng thời ánh mắt ra hiệu với hai gã sai vặt phía sau tiến lên đây.
“Đây chính là Trầm Mộ Nhiên sao? Thế nào mà sắc mặt lại tái nhợt như vậy? “ Sở Phong dùng quạt xếp che miệng mình lại.
Hai gã sai vặt liên tục gật đầu, cùng lúc đó lộ ra biểu hiện không biết phải làm sao, một trong hai người đó mới thật thà thấp giọng nói, “Vương gia, ngài không biết đấy thôi, thân thể Trầm công tử quý giá, chịu không được gió, giá rét cũng không chịu nổi, từ lúc vào phủ đến giờ vẫn luôn dùng thuốc bổ để nuôi.”
Thì ra là một tên bệnh bại hoại! Sở Phong lườm một cái, lại nhìn thân ảnh gầy yếu ngồi bên cửa sổ kia, giống như là chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là sẽ gục ngay, đột nhiên có loại cảm giác vô lực cực kì.
Cho hai gã sai vặt lui ra, Sở Phong mở quạt xếp ra, một bên quạt xếp, vừa quạt quạt vừa đi đến trước mặt Trầm Mộ Nhiên. Người kia vốn đang dựa vào cửa sổ mà nghĩ miên mang, cảm nhận được có người tới gần, chậm chạp mà quay mặt sang, liền thấy một đôi mắt tà khí nhìn mình.
“Vương gia… ” Trầm Mộ Nhiên nhìn anh, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng cúi đầu, che lại vạt áo.
Sở Phong nhìn cái cổ tinh tế hơi lộ ra ngoài của cậu, trong lòng không tiếng động mà thở dài. Được rồi, vóc người