Tra Gặp Đối Thủ

Không thể miêu tả được một đêm này


trước sau

Lăng Phỉ được giấu ở trong chăn, mắt không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể tập trung lắng nghe âm thanh ở bên ngoài. Sau một hồi tiếng động ồn ào thì, một nguồn lực đạo nặng nề bỗng nhiên đè lên người hắn, cách đệm chăn một lớp mỏng, đã có thể ngửi thấy mùi rượu trên thân thể nam nhân. Cả người hắn cứng đờ lại, nhất thời nghĩ tới khả năng xấu nhất có thể xảy ra. Lăng Phỉ coi hắn thành Trầm Mộ Nhiên, muốn làm cái chuyện kia…

Nghĩ tới những ngày qua Trầm Mộ Nhiên vô cùng có khả năng là phải chịu tội dưới thân tên cầm thú này, Lăng Phỉ liền hận không thể lập tức thiên đao vạn quả Lăng Phong. Nhưng hắn mới nắm đông cung trong tay không lâu, địa vị còn chưa ổn định, nếu như ở trong phủ Tuyên vương làm nên tiếng động gì thái quá, e rằng đảng Đoan vương sẽ lập tức tắm thóp hắn không tha, ở trước mặt phụ hoàng mà chửi bới hắn. Vậy nên, những vất vả mà hắn cố gắng tiến hành những năm qua không thể bị hủy hoại trong một ngày này được.

Kế hoạch trước mắt là, chỉ có một chữ nhẫn mà thôi. Lăng Phỉ tận lực thả nhẹ hô hấp, sắc mặt nhăn nhó mà nằm yên trên giường, hai tay nắm chặt lấy cái chăn. Nếu như Lăng Phong thật sự muốn làm điều gì đó với hắn, hắn chỉ có thể đánh ngất anh trước, sau đó mang theo Trầm Mộ Nhiên chạy khỏi phủ Tuyên vương.

“Ừm…”

Hơi choáng váng một chút, hai mắt đang say lờ đờ của Sở Phong mờ mịt nhìn vật dẻo dai mà mình tự ngã lên kia, lại không có một chút gì là muốn đứng dậy. Anh cảm thấy cái đồ dưới thân này như là một cái gối ôm phi thường co dãn, không những dựa vào thoải mái, mà sờ cũng rất thoải mái nữa. Anh thậm chí không nhịn được mà mở chân ra kẹp vào, kép lấy “gối ôm”  ở dưới thân, vô ý thức mà chà xát.

Cảm giác say bốc lên, cộng vào việc quá lâu rồi chưa được giải bày dục vọng, Sở Phong cọ mấy lần, liền cảm thấy một cỗ cảm giác khô nóng lâu rồi chưa gặp nổi lên ở hạ thân. Tay đằng trước của anh cởi thắt lưng của mình ra, chỉ là mò nửa ngày, cũng không mò tới được chỗ thắt lưng, ngược lại lại lơ đãng mò tới một mảnh da thịt trắng mịn.

Ồ? Sở Phong tuy đã say đến mức đại não như bị hồ dán vào rồi nhưng cũng bắt đầu cố gắng khởi động lại một lần nữa, dưới thân anh hình như có người… Còn chưa xác định lắm mà đưa bàn tay sờ sờ, cảm xúc dẻo dai nhẵn nhụi, còn có độ cong lên xuống, không còn nghi ngờ gì đây đây quả nhiên là thân thể của người sống…

Mặt Lăng Phỉ lúc này đã đen đến mức không thể đen hơn, vừa mới nhất thời sơ ý, muốn kéo cái chăn ra ra khỏi miệng, nghĩ muốn hít thở một chút, không ngờ tới lại bị tay nam nhân này sờ soạng. Đến lúc muốn dùng chăn che lại thì đã không còn kịp, hắn đành phải lộ ra nửa mặt, cả người căng thẳng, cứng đờ người, tùy ý cái tay kia cách một tấm màn phủ kín mà tìm tòi.

Ái chà? Cái vật mềm mại này là cái gì a… Sở Phong tò mò mà đưa tay tới hai cánh hoa mềm mại kia, không nhịn được mà ấn ấn. Trong phòng mờ tối, hết thảy hiện ra chỉ là đường viền mơ hồ. Sở Phong nỗ lực mở hai mắt, muốn nhìn cho rõ rằng người dưới thân đến tột cùng là ai. Bỗng, anh ý thức được giữa hai người họ được cách bởi một lớp chăn mỏng, thế là anh nhếch miệng nở nụ cười, nắm một góc chăn mà xốc lên một cái.

Lăng Phỉ còn tưởng là thân phận mình đã bị nam nhân này nhìn thấy, đang muốn thuận thế mà lăn một vòng, chạy ra khỏi tầm mắt của Sở Phong, không nghĩ tới thân thể vừa mới nhúc nhích, một vật thể nặng liền đè lên người hắn.

“Khà khà, Tạ Minh Thần, quả nhiên là ngươi!” Sở Phong say đến ngoan,  lại đem Lăng Phỉ nhìn thành Tạ Minh Thần, dựa vào sức mạnh mà đem hắn đặt dưới thân, hô hấp nóng bỏng xen lẫn mùi rượu nồng nặc phun lên mặt Lăng Phỉ, “Lần này người đừng hòng chạy, lão tử… muốn báo thù!”

Tạ Minh Thần là ai? Lăng Phỉ chưa từng nghe qua tên người này, hắn thấy mặt Sở Phong gần trong gang tấc, nhịn xuống kích động muốn đánh một đấm, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Vương gia, ngươi nhận nhầm — —“ Câu nói tiếp theo bỗng kẹp ở nơi cổ họng, chỉ là do bắp đùi truyền đến xúc cảm quỷ dị. Nếu hắn đoán không sai, thì cái vật cứng nóng này, rõ ràng là của Tam đệ hắn…

Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Phỉ thoáng chốc trở nên cực kì âm trầm, hắn tóm lấy cánh tay của nam nhân, đang muốn kéo anh qua một bên, nào ngờ hạ thân không kịp phòng bị mà bất ngờ bị một bàn tay nắm lấy, mạnh mẽ xoa nắn hai lần. Lăng Phỉ mặc y phục màu đen nên quần áo cực kì sát người, luồng kích thích rõ ràng như thế thực sự khiến hắn không thể bỏ qua được. Hoàn toàn không ngờ tới Lăng Phỉ lại dùng cái chiêu này, trong lòng Lăng Phỉ đối với anh kinh bỉ càng sâu, nhưng động tác trên tay vẫn do dự trong chốc lát.

Chính là sau cái nháy mắt này, chờ Lăng Phỉ thấy lại hồn thì, quần lót của hắn đã bị người nào đó cởi ra. Trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ biểu tình của nam nhân, mà Lăng Phỉ chỉ có thể cảm nhận được là, tầm mắt nam nhân có ý tứ hàm xúc khác, mà nhìn chằm chằm vào giữa hai chân hắn…

“A, thứ này lớn thật đó.” Sở Phong ngồi lên eo hắn, ngón tay cong lên mà gảy gảy vật đang nằm trong bụi cỏ dày đặc kia, giọng điệu đầy nhạo báng.

“Cút!” Lăng Phỉ tức giận đến mức hai mắt đều đỏ, làm thái tử, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta sỉ nhục và trêu đùa đến như vậy. Ngày thường Lăng Phong thường đùa giỡn hắn có sử dụng một chút tâm cơ nhỏ, dù có ngáng

chân hay làm gì khác thì hắn vẫn sẽ cười lạnh nhạt rồi cho qua, mà có thể là do đêm nay say rượu nên Lăng Phong mới như ăn trúng gan hùm mật báo, dám ban ngày ban mặt mà cưỡi lên đầu hắn làm mưa làm gió, càng làm cho hắn phẫn nộ, là Lăng Phong thế mà dám dùng giọng điệu và dáng vẻ khách làng chơi (chơi gái) mà nói chuyện với hắn!

“Ngoài miệng thì nói cút, nhưng thân thể vẫn rất thành thật nha.” Sở Phong nghe lời hắn nói thì nửa điểm buồn bực cũng chả có, trái lại tay càng nắm chặt tiểu Lăng Phỉ, rất có kỹ xảo mà vuốt ve lên xuống.

Lăng Phỉ tuy rằng đã rất sớm trải qua chuyện này, nhưng mà từ khi nhận định Trầm Mộ Nhiên thì vẫn luôn giữ mình trong sạch,  thủ dâm thực sự mà nói là rất ít. Hiện giờ dục vọng đang được bao phủ trong lòng bàn tay to lớn kia, lớp da non mềm thỉnh thoảng chạm nhẹ vào phần đỉnh nhạy cảm, dù ý chí của Lăng Phỉ có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, trong mắt phượng lộ ra vài phần giãy dụa cùng mờ mịt.

Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, Sở Phong thu hết thần sắc buông lỏng của Lăng Phỉ vào mắt. Anh cười khà khà hai tiếng, tốc độ vuốt ve trên tay càng nhanh, đồng thời cũng đưa một tay đến hông mình, cởi dây thắt lưng ra, nắm đại gia hỏa nhà mình mà bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Nhìn thấy anh đang làm gì khi ngồi ở trên hai chân hắn, gân xanh trên trán Lăng Phỉ đã nổi lên từng cái, chỉ hận không thể kéo nghiệt căn người kia xuống. Thế nhưng vật kia của hắn cũng nằm trong tay người nọ, không thể manh động được. Đợi cho đến khi từng từng khoái cảm tích tụ lại, từng đợt từng đợt sóng cao trào đánh ập vào người hắn, Lăng Phỉ đã không còn sức mà chửi bới Sở Phong ở đáy lòng nữa rồi, mà là theo bản năng nâng cao eo lên, nỗ lực muốn đưa dương cụ đang sưng lên của mình vào giữa lòng bàn tay ấm áp của nam nhân.

“Ừm… A…”

Hai người cơ hồ đều cùng nhau đạt tới cao trào, Lăng Phỉ bắn vào tay Sở Phong, còn một chút thì ở trên đệm. Mà Sở Phong vì do là tư thế, nên toàn bộ bạch trọc đa số là văng lên ngực cùng mặt của Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ ngã vào giường, kịch liệt thở gấp, cố gắng ổn định cơ thể sau dư vị của cao trào, còn phải lau đi cái tay dính chất lỏng. Vốn tưởng rằng thế này đã hết rồi, nào ngờ nam nhân kia lại bắt đầu không an phận mà ngọ nguậy.

“Thích lắm phải không?… Ngươi sướng xong rồi thì cũng phải cho lão tử sướng một chút nữa chứ…” Giọng nói Sở Phong mơ hồ nói ra những câu này, quỳ giữa hai chân hắn, bắt đầu thô lỗ cởi tiết khố của hắn ra. Khóe mắt Lăng Phỉ không biết là liếc tới cái gì, trong con ngươi chỉ còn một mảnh ám trầm, tùy ý động tác này của anh. Sở Phong thấy hắn không phản kháng, càng cười đến mức mặt mũi vui mừng, vui vẻ rạo rực mà đẩy ra hai cái chân thon dài trắng mịn của hắn, nhưng động tác kế tiếp còn chưa làm, thì sau gáy đột nhiên đau xót, nhất thời mất hết ý thức, thẳng tắp ngã xuống.

Trầm Mộc Nhiên trong tay giơ lên cái ghế nhỏ làm bằng gỗ hoa lê, cả người run cầm cập mà đứng phía sau giường. Một khắc khi nhìn thấy Sở Phong ngã xuống, trong con ngươi hung ác của cậu thoáng nháy mắt đã bị thay bằng cảm xúc không biết phải làm sao, cậu không thể tin được là mình thực sự đập xuống… Cậu bất quá chỉ là một chủ quản nho nhỏ của bộ Lễ, thế mà lại ra tay với Tuyên vương, người được bệ hạ sủng ái nhất…

“Mộ Nhiên, đừng lo lắng, đặt ghế xuống đi.”

Lăng Phỉ trái lại trấn định cực kỳ, hắn đưa Sở Phong đang ngã đặt lên giường, kéo lại quần áo thật tốt, lấy chăn đắp lên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Lăng Phỉ ca ca, vừa rồi… ủy khuất ngươi…” Trầm Mộ Nhiên đi tới bên giường, nhìn quần áo lộn xộn của Lăng Phỉ, nghĩ tới hắn vừa nảy chịu phải nhục nhã, liền đau lòng không thôi.

Lăng Phỉ sửa sang xong quần áo, nghĩ tới chuyện phát sinh vừa nảy phỏng chừng là bị Trầm Mộ Nhiên lúc trốn ở trong tủ quần áo nghe thấy, không khỏi có chút đỏ mặt. May mà phòng này tối, Trầm Mộ Nhiên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu, còn tưởng là hắn tự thầm thương ở trong tối.

Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, đều là Lăng Phỉ hỏi tình hình gần đây của Trầm Mộ Nhiên, sau khi nghe nói là Sở Phong cũng không có làm chuyện thất thường gì với cậu, lông mày thanh tú của hắn khẽ nhăn lại, trong con ngươi chợt lóe lên một tia không dám tin. Hắn bỗng nhớ tới, lúc đó hắn nghe được Lăng Phong có nói ra một cái tên, chẳng lẽ trong lòng Sở Phong thực sự đã có người khác…

“Mộ Nhiên, hãy nghe ta nói, ngươi nhẫn nại thêm hai ngày nữa. Hai ngày sau, ta nhất định sẽ đón ngươi ra khỏi phủ Tuyên vương!”

Trước khi đi, Lăng Phỉ lại ấn lên bả vai mảnh khảnh của Trầm Mộ Nhiên, trịnh trọng khẽ nói.

“Ừm, ta tin tưởng Lăng Phỉ ca ca.” Trầm Mộ Nhiên dùng sức gật đầu, trong mắt đều là nước mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện