Lạc Thiên Kỳ đi theo Quý Diệp vào phòng làm việc của hắn, Quý Diệp cũng mặc kệ y mà mở máy tính ra làm việc.
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn ngó lơ mình cũng nhún vai mặc kệ, chắc là hắn đang ngại ngùng đi.
Không nghĩ nhiều nữa y thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đặt trong phòng lấy sách ra đọc, đọc được một lúc liền cảm thấy chán bắt đầu đi xung quanh táy máy.
Quý Diệp lúc này đầu óc đã tỉnh táo trở lại, không còn suy nghĩ đến chuyện ở trong thang máy nữa, từ bên ngoài nhìn vào trông hắn giống như đang rất chăm chỉ làm việc nhưng thật ra cái người chăm chỉ nào đó tay thì cứ bấm bàn phím còn mắt thì không ngừng lia theo từng hành động của người kia.
Vì thế mà có vài chữ đánh sai đến khi phát hiện thì vội giật mình sửa lại.
Lạc Thiên Kỳ biết rõ hắn đang nhìn mình nên cố tình làm thêm nhiều động tác quyến rũ hơn, chẳng hạn như vô tình làm rớt sách rồi cúi xuống nhặt, người hơi cong lên, hướng thằng bờ m.ông đẫy đà về phía hắn.
Quý Diệp nuốt khan, sau lưng như có quỷ đi theo mà thấy chột dạ, nhìn được một lúc liền dời mắt đi.1
Lạc Thiên Kỳ thấy thế liền đối sang chiêu khác, uống nước lại cố ý để nước rơi ra ướt nguyên một mảng ngực, sơ mi trắng mỏng tanh bị ướt trở nên trong suốt bám sát vào da thịt, để lộ ra hai điểm hồng đầy mê người.
Quý Diệp thấy thế mà không phản ứng thì chắc là bị phế rồi.
Nhưng Quý tổng nhà ta là một người đàn ông thực thụ, đang tuổi huyết khí phương cương, thằng nhỏ trong quần phấn khích giương cao khiến hắn nóng mặt, trong đầu không ngừng mắng nó không có tiền đồ, chỉ có nhìn một chút mà đã ngỏng đầu dậy rồi.
Lạc Thiên Kỳ nhìn sắc mặt khó coi của hắn mà cười tà, làm người châm lửa nhưng lại không hề muốn dập lửa, chưng ra bộ mặt ngây thơ như thỏ con của mình mà nói.
"Nhìn anh trông có vẻ không được tốt lắm."
Quý Diệp hơi thở nặng nề, mặt có chút ửng hồng không dám nhìn thẳng y, may sao chiếc bàn làm việc của hắn khá lớn che được rất nhiều, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.
"Tôi không sao, cậu ra ngoài thay áo đi."
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ gật đầu, trước khi đi còn không quên nhướn mắt nhìn về cái nơi nào đó của hắn.
Quý Diệp giật mình vội khép chân lại.
Lạc Thiên Kỳ cười cười rồi bước ra ngoài.
Nhìn y đã khuất xa sau cánh cửa Quý Diệp chính thức bùng nổ.
Khuy quần nhanh chóng được mở ra.
Tay đưa xuống mà ra sức không ngừng.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh yêu mị của người nào đó cùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu.
Chồng ơi~
Mặt lạnh lấy khăn giấy lau sạch đi những chất dịch trắng dính trên bàn, sau đó còn lấy xịt khử phòng xịt hết căn phòng một lượt, Quý Diệp thật muốn tát vào mặt mình một cái.
Hai mươi bảy năm cuộc đời, một thân xử nam kiên định, nay lại làm việc xấu hổ này, hơn nữa còn là vì vợ cũ.
Quý Diệp xúc động muốn đem đầu mình bổ ra, coi xem trong não rốt cuộc đang chứa cái gì.
Đến khi Lạc Thiên Kỳ trở lại với một cái áo tinh tươm khác thì căn phòng đã thơm tho sạch sẽ, nhưng càng thơm thì Lạc Thiên Kỳ càng muốn cười.
Biết ngay là không nhịn được cơ mà.
1503 bó tay với sự gian xảo của kí chủ nhà mình, nhưng nó vẫn là thắc mắc hơn về hành động của Quý Diệp, tay nhỏ vươn ra nắm lấy tay 001 lắc nhẹ.
[001, tên Quý Diệp đó vừa làm gì thế? Sao lại cầm cái đó rồi...]
1503 lấp lửng không nói hết câu rồi ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn 001.
[Anh có làm vậy bao giờ chưa?]
[....]
001 nhìn vật nhỏ đang ngồi trong lòng mình nhất thời không biết nói gì.
Không lẽ giờ kêu mình làm rồi? Mà lỡ em ấy hỏi thêm thì biết trả lời sao? Nói ra hết thì sẽ vấy đen em ấy mất, rồi nếu nói cho em ấy biết hết rồi sau này sao mình dụ được.
Khụ...!001 cái câu cuối mới là trọng điểm đúng không?
001 tự tin gật đầu: Rất đúng! Chuyện đó cực kỳ quan trọng!
Đôi mắt lục bảo xinh đẹp hơi híp lại, Lạc Thiên Kỳ cười thầm nhìn Quý Diệp đang giả bộ nghiêm chỉnh ở đằng kia.
Rõ ràng lúc vừa thấy y bước vào đã khựng người lại, bây giờ lại tỏ ra không có gì, diễn tốt lắm chồng yêu.
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt giảo hoạt sau đó vu vơ nói một câu.
"Hình như phòng thơm hơn lúc nãy thì phải, anh có cảm thấy như thế không?"
Quý Diệp xém nữa kick chuột vào nút bấm hủy hợp đồng, hắn nắm tay ho nhẹ, mắt hơi né tránh.
"Tôi thấy vẫn bình thường."
Lạc Thiên Kỳ thiếu điều muốn ôm bụng giờ lớn nhưng vì sợ ai kia sĩ diện nên đành kìm lại.
Quý Diệp sợ y ở lâu mình sẽ bị lộ thế là liền kiếm cớ để y trở về phòng làm việc của mình.
"Cậu không trở về làm việc à? Còn một đống tài liệu không định nộp cho tôi hay sao?"
Lạc Thiên Kỳ cười cười.
"Giờ em đi liền này.
Bái bai chồng yêu."
Lạc Thiên Kỳ vừa nói vừa nháy mắt, hơn nữa còn hôn gió một cái mới thỏa mãn rời đi.
Quý Diệp gục ngã đưa tay ôm mặt.
Y quá đáng yêu rồi.
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ nhảy chân sáo trên hành lang, miệng còn ngâm nga vài câu hát, bộ dạng yêu đời không thể yêu đời hơn, nhân viên đi ngang thấy lạ mà không nhịn được ngoái đầu nhìn theo.
1503, mi chui ở cái xó nào rồi thế?
1503 chui từ không gian đi ra mặt mày cau có nhìn ký chủ nhà mình.
[Tôi đây, cậu muốn hỏi gì thì hỏi lẹ lên, tôi còn về ăn bánh.]
Ơ bánh của ngươi quan trọng hơn ký chủ ngươi à?
1503 bình thản trả lời.
[Tất nhiên, cậu hỏi gì lạ.]
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi.
Thứ ham ăn, mà này độ hảo cảm hiện giờ tăng lên bao nhiêu rồi?
1503 phất nhẹ tay mở ra một thanh số liệu.
[Đã 52% rồi thưa ký chủ.]
Ồ, vậy xem ra là đã thích ta rồi. Dừng một chút y lại hỏi Vậy còn tên tra nam kia, hiện tại sao rồi?
1503 làm lại thao tác như lúc nãy tắt thanh dữ liệu đi sau đó bay đến đáp