Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

143: Chồng Cũ Ơi Mình Kết Hôn Đi! 16


trước sau


Lạc Thiên Kỳ đưa tay gạt nước mắt, đôi mắt anh đào có hơi sưng đỏ lên khiến người ta không khỏi đau lòng.
"Được rồi, anh mau quay lại bữa tiệc đi, em đi rửa mặt một chút."
Trương Tịnh Đăng tỏ ra ân cần hỏi han.
"Có cần anh đi với em không?"
Lạc Thiên Kỳ vội xua tay lắc đầu từ chối thiện ý của người nào đó, làm ơn đi y cảm thấy ghê tởm lắm rồi, không dám ở gần thêm chút nào đâu nha.
"Thôi để em tự đi, lỡ người khác nhìn thấy thì không hay đâu."
Trương Tịnh Đăng gật đầu, cảm thấy lời y nói cũng đúng, bên ngoài giờ rất đông, hai người cùng đi vào thì rất dễ khiến người khác sinh nghi.

Nói thêm vài lời lo lắng hắn cuối cùng cũng chịu rời đi.
Lạc Thiên Kỳ vuốt ngực thở phào, cảm nhận bản thân muốn nôn tới nơi, lại sờ lên đôi mắt sưng húp của mình tấm tắc khen ngợi công dụng của thứ nước kia đúng là ghê gớm thật.
Quay đầu định đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nào ngờ lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng ở phía sau mình từ bao giờ.

Lạc Thiên Kỳ giật mình, không phải hắn đã nghe hết rồi chứ.
Quý Diệp đứng khuất trong bóng tối khiến Lạc Thiên Kỳ không thể nào nhìn rõ được nét mặt của hắn hiện tại.

Nếu nhìn thấy y sẽ không khỏi kinh hoàng.
Hắn đang cười, đúng vậy Quý Diệp quả thật đang cười, một nụ cười chua chát cùng ánh mắt thất vọng tràn trề, hắn lại cười giễu mình, cứ tưởng những ngày tháng qua có thể khiến y có chút nào đó động lòng.

Nhưng đáng tiếc a, không phải hắn không cố gắng mà là người kia không thể, họ vốn có tình yêu cho riêng mình rồi, những việc hắn làm chỉ giống như giã tránh xe cát mà thôi.

Nhớ lại cảnh tường Trương Tịnh Đăng ôn nhu lau nước mắt cho Lạc Thiên Kỳ mà tim hắn đau thắt lại, xem ra màn kịch này cũng không cần tiếp tục nữa, hắn sớm trả tự do cho người ta thì hơn.
Lạc Thiên Kỳ vừa nhấc chân thì người kia đã đi mất, y đứng khựng lại hoảng sợ nhìn về bóng lưng đơn độc kia, cánh tay lơ lửng giữa không trung cũng dần hạ xuống.
Tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao hắn có thể ở đây cơ chứ?
1503 lo lắng nhìn về thanh hảo cảm đang giảm dần, nhưng nó không hề thông báo cho y, nó biết ký chủ nhà mình đang rất hoảng, nó cũng không ngờ hắn lại có mặt ở đó.
Nhưng nó cũng có chút nghi ngờ, 1503 sau khi đi đến thế giới này cùng ký chủ thì việc ban đầu chính là tạo liên kết với thế giới này, vì thế mọi hành động của nhân vật trong đây nó có thể cảm nhận được để thông báo cho ký chủ phòng ngừa và tránh né những rủi ro không đáng có.
Chẳng hạn giống như chuyện vừa rồi, nhưng nó lại không cảm nhận được sự có mặt của Quý Diệp, tại sao vậy nhỉ?
1503 vô thức nhìn sang 001 thấy anh đang nhìn màn hình thở dài.

001 cũng cảm nhận được ánh mắt của vật nhỏ, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên chột dạ, cố gắng duy trì nụ cười ôn nhu thường ngày với cậu.
[Sao thế bé cưng? Tự dưng nhìn anh dữ vậy? Trên mặt anh dính gì hả?]
[Ừ có dính.]
001 giả bộ ngạc nhiên.
[Ể? Dính gì thế bé cưng? Lấy xuống giúp anh được không?]
1503 nhàn nhạt lắc đầu.
[Trên mặt anh dính đầy sự xảo trá, không lấy được.]
[.....]
Ủa? Sao bé cưng lại chửi mình vậy? Mình đã làm nên tội gì?
1503 đột nhiên nghiêm mặt nhìn 001, nhưng với gương mặt phúng phính đáng yêu kia, cậu không hề có chút uy hiếp người nào cả, chỉ càng làm 001 cảm thấy cậu đáng yêu hơn.
Đột nhiên muốn đè ra hôn quá à, em ấy có đánh mình không nhỉ?
001 đầu óc đen tối đang lo mơ mộng liền bị một bàn tay nhỏ mũm mĩm trắng mịn đập thẳng vào mặt.
Bẹp
[Anh giấu em cái gì đúng không? Về ký chủ của em ý.]
001 đang hưởng thụ xoa xoa bàn tay nhỏ nghe câu hỏi kia thoáng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh làm như không có gì.
[Em nói gì vậy bé cưng? Ký chủ của em anh đâu có biết cậu ta, thì giấu em cái gì?]
1503 nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng vẫn bị gương mặt đẹp trai hiền hậu kia thuyết phúc, thở dài tiếp tục quan sát màn hình không để ý đến 001 nữa.
Mà cậu không biết rằng, khi mình quay đầu đi, nét mặt 001 lại có chút biến đổi.
Lạc Thiên Kỳ không biết mình về nhà bằng cách nào, đến khi hoàn hồn đã thấy mình ngồi ngơ ngẩn trên giường, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy, Lạc Thiên Kỳ vô thức nhìn về phòng tắm khẽ mim môi.

Quý Diệp

ắt hẳn đang tắm trong đó.
Lạc Thiên Kỳ ôm đầu, trong lòng hết sức rối ren cùng buồn bã, tí hắn ra y phải đối mặt với hắn thế nào đây.

Giải thích mọi chuyện ư? Nhưng hắn sẽ tin y sao? Y dựa vào cái gì để hắn tin y đây.
Dường như người bên trong cũng không biết phải đối diện như thế nào, thời gian tắm vì thế cũng lâu hơn thường ngày.


Lạc Thiên Kỳ sốt ruột nhìn cánh cửa phòng tắm hận không thể khiến nó biến mất.
Đến khi Quý Diệp trở ra trên người còn vương chút hơi ẩm, mái tóc ướt không thèm lau nhỏ vài giọt nước ấm xuống sàn nhà.

Hắn vẫn là bộ dáng điềm tĩnh đó, nhưng trong mắt là muôn ngàn con sóng.
Lạc Thiên Kỳ ngước mắt nhìn Quý Diệp, hắn cũng nhìn y, căn phòng rộng rãi nay lại cảm thấy chật hẹp cùng ngột ngạt.

Quý Diệp là người tiên phong kết thúc cuộc đấu mắt này, hắn đi lướt qua người Lạc Thiên Kỳ, đến chiếc tủ nhỏ lục lọi máy sấy tóc.
Lạc Thiên Kỳ nhìn theo Quý Diệp, trong lòng vô cùng hụt hẫng, y đặt tay lên ngực trái cảm nhận từng cơn đau âm ỷ vì sự lạnh nhạt của hắn.
"Quý Diệp em..."
"Cậu Lạc, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Chưa để y nói hết câu hắn đã vội nói, vẫn là ánh mắt ấy, nhưng sao y cảm thấy thật lạnh lẽo.
Lạc Thiên Kỳ cảm nhận được mình không thể nghe những lời tiếp theo, cười gượng nhìn hắn.
"Anh sấy tóc trước đi, để tóc ướt dễ bị cảm."
Quý Diệp âm trầm nhìn Lạc Thiên Kỳ một lát rồi gật đầu, cắm chuôi vào ổ điện.
Lạc Thiên Kỳ định lên tiếng có ý muốn giúp đỡ nhưng bàn tay vừa đưa lên lại ngập ngừng buông xuống, Quý Diệp hẳn là đang chán ghét y đi, sợ rằng anh ấy sẽ không cho phép mình chạm vào người anh ấy, y thở dài rồi ngoan ngoãn quay về giường ngồi đợi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên nói với hắn như thế nào.
Quý Diệp bên này sấy tóc nhưng tâm trí đã bay xa.

Ngày thường y đều luôn lên tiếng muốn giúp hắn sấy tốc có khi còn trực tiếp đoạt luôn ấy chứ.

Quý Diệp chợt cười buồn, nghĩ gì vậy chứ, như vậy mới đúng, y không thích hắn, có khi còn chán ghét ấy chứ, thời gian chung đụng vừa qua chắc làm y khó chịu.

Quý Diệp thở dài, quả nên trả tự do cho y thì hơn, lúc đó y không phải miễn cưỡng nữa.
Một khoảng lặng trôi qua, hiện tại hai người ngồi đối diện nhau trên giường.

Quý Diệp mắt nhìn xa xăm còn Lạc Thiên Kỳ thì vẫn cúi mặt xem chừng  việc này không có hồi kết.

"Kết thúc được rồi."
Câu nói của Quý Diệp thành công kéo Lạc Thiên Kỳ về thực tại, y mở to mắt hoảng loạn nhìn Quý Diệp.

Mà hắn lại không dám nhìn vào gương mặt ấy, sợ mình động lòng mà làm những chuyện không nên làm.

Thế là sau khi nói dứt câu liền quay mặt đi.
"Kết thúc? Kết thúc chuyện gì?"
Quý Diệp hít sâu một hơi.
"Tôi và cậu không cần đóng kịch làm gì nữa, tôi thấy thời gian qua cũng đủ rồi, tới lúc nên nói cho mọi người rồi.

Cậu yên tâm tôi nghĩ họ sẽ hiểu cho chúng ta mà thôi."
"Khi đó cậu cũng đời tự do làm những gì mình thích, bên cạnh người mình yêu?"
Lạc Thiên Kỳ mím môi, người y yêu không phải ở đây hay sao?
"Chồng...!"
"Đùng gọi như vậy, không phù hợp đâu."
Lạc Thiên Kỳ buồn bã cúi đầu, lát sau lại ngước lên nhìn hắn.
"Anh Diệp, anh nói...!người tôi yêu?"
Quý Diệp cười buồn, đến bây giờ y vẫn lừa hắn sao? Ngay cả sau khi hắn đã thấy mọi việc sao? Vậy mà vẫn còn giả ngơ lừa hắn?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện