Lạc Thiên Kỳ tất nhiên có thể đoán được ý đồ của cô ta nhưng y không có chút gì tỏ ra sợ hãi, Bạch Nhạc Vy vì gương mặt tỉnh bơ này của y làm cho tức điên nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể dậm chận tức giận đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên dặn dò hai tên gác cửa canh chừng y thật tốt.
Lạc Thiên Kỳ bây giờ mới có thời gian quan sát nơi mà mình bị bắt đến, nhìn sơ qua y nghĩ đây có lẽ là một ngôi nhà hoang đã bị bỏ trống khá lâu, trần nhà giăng đầy mạng nhện đôi khi còn có bụi bẩn rơi xuống, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được nó không hề nằm trong thành phố.
Lạc Thiên Kỳ sẽ không tốn sức mà tìm cách tự cởi trói cho mình, cái hệ thống kia đâu phải chỉ để làm cảnh, thế là y gọi 1503 ra bắt nó cởi trói cho mình còn chính mình thì ung dung ngồi đợi.
1503 đang vui vẻ chơi đùa cùng anh bạn hệ thống nhà bên bị kí chủ gọi về liền không vui vẻ, đang có ý định bỏ mặc thì chợt nhớ đến ánh mắt đe dọa của vị kia đành ì ạch lết cái thân thể nhỏ bé của mình ra giúp y cởi trói.
Riết rồi làm hệ thống mà cứ như nô lệ ấy, nó muốn nghỉ việc có được hay không?
Lạc Thiên Kỳ nào để ý đến nổi sầu khổ của tiểu hệ thống, miệng y còn đang bận cằn nhằn đây này.
"Này 1503, ngươi không thể nào nhanh tay hơn được hả? Bọn kia sắp quay lại rồi ngươi định để cho kí chủ nhà ngươi chết đấy à?"
1503 thân thiện lườm kí chủ nhà mình, nó có ý định bỏ người lại rồi đấy nhé, hệ thống chứ có phải nhân viên cứu hộ đâu, không biết phân biệt à?
Nhìn sợi dây thừng mãi không xê dịch được miếng nào, 1504 triệt để đen mặt, Lạc Thiên Kỳ vừa có ý định lên tiếng trêu chọc nó thì thấy nó từ trong không gian móc ra một cây kéo to đùng, trên mặt là nụ cười đầy thân thiện nhìn chằm chằm vào cổ tay y khiến Lạc Thiên Kỳ ngậm họng, cái bộ mặt kia là sắp đi giết người đấy à?
Lạc Thiên Kỳ nuốt ực một tiếng cười hề hề nhìn hệ thống.
"Cái đó...!ngươi không có cây kéo nào nhỏ hơn hả?"
Hệ thống khẽ liếc nhìn y sau đó nhìn qua cây kéo to gấp mười lần mình chắc nịch nói.
[Không, mà kí chủ yên tâm, kéo này rất sắc, một phát ăn ngay]
Âm thanh máy móc chứa đầy ý cười khiến Lạc Thiên Kỳ tưởng mình đang lạc vào bộ phim kinh dị nào đấy, một phát ăn ngay của nó nếu dính tay y thì sao?
Như hiểu được tiếng lòng của kí chủ nhà mình, 1503 đầy tự tin vỗ ngực.
[Kí chủ yên tâm, tay nghề của tôi rất tốt sẽ không cắt trật]
"....."
Lạc Thiên Kỳ dùng ánh mắt cá chết nhìn hệ thống, nếu hai cái tay nhỏ nhắn kia cầm kéo không run rẩy thì y liền tin nó sẽ không cắt trật.
[Nào, kí chủ, chúng ta bắt đầu cắt thôi]
Nói xong hệ thống liền lập tức cầm kéo xuất trận, Lạc Thiên Kỳ bị trói chặt trên ghế không thể chạy trốn chỉ có thể trợn mắt nhìn hệ thống hạ kéo, ôi khôngggggg.
"Hộc...!hộc...!"
Lạc Thiên Kỳ thở dốc chống hai tay trên nền nhà, nhìn hai cánh tay thon dài của mình vẫn còn nguyên vẹn y có cảm giác muốn khóc, tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng thoát nạn.
Tiểu thống đưa tay lau mồ hôi không hề tồn tại trên cái đầu bóng loáng của mình sau đó vỗ ngực đầy tự hào.
[Thấy chưa, tay nghề của bổn hệ thống rất tốt!!]
Để mặc cho tiểu hệ thống một bên đắc ý, Lạc Thiên Kỳ đi xung quanh căn nhà quan sát tình hình, y đi lại gần cánh cửa duy nhất trong căn nhà áp sát tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Nếu y đoán không lầm thì ở bên ngoài hiện đang có hai tên được điều ở lại để canh chừng y.
Mắt khẽ đảo, Lạc Thiên Kỳ quay qua nhìn hệ thống đang bay lượn bên kia.
1503, ngươi có thuốc mê không?
1503 ngước mắt khó hiểu nhìn y, khi không kí chủ cần thuốc mê làm gì? Dù thắc mắc nhưng hệ thống vẫn nói giá ra cho y, có cơ hội lấy điểm thì phải tận dụng chứ.
[50 điểm]
"Đổi."
[-50 điểm, kí chủ nhận được một lọ mê hương]
Hệ thống vừa dứt lời một lọ thuốc xuất hiện lơ lứng trước mặt y, y nhanh chóng cầm lấy định mở nắp ra xem thì hệ thống liền bay đến ngăn cản.
[Đừng mở, nó là mê hương cực kì mạnh, hít một ngụm thôi là gục rồi]
Hiệu quả như thế?
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày có chút