"Nè em, em ăn thịt nhiều vào, dạo này ốm quá đi mất.
"
Ba Lạc đầy lo lắng gắp đầy thịt bỏ và bát mẹ Lạc, mẹ Lạc vui vẻ nhìn chồng mình.
"Vợ ơi, anh bóc xong tôm rồi nè.
"
Lạc Thiên Nhân ngoan ngoãn đẩy một đĩa tôm đã bóc sạch vỏ qua cho Vân Thụy, cậu thấy thế không khỏi hạnh phúc đưa tay xoa đầu chồng mình.
"Chồng em thật giỏi.
"
Lạc Thiên Nhân vui vẻ hưởng thụ không khác gì cún con được chủ yêu thương xoa đầu chỉ thiếu điều mọc tai và cái đuôi ve vẩy đằng sau thôi.
Lạc Thiên Kỳ khóe môi giật giật nhìn cảnh tình cảm của hai cặp đôi trước mặt, miếng thịt gắp lên chưa kịp cho vào miệng liền nuốt không trôi mà bỏ xuống, mấy người chắc chắn gọi con về ăn cơm chứ không phải xem mấy người rắc cẩu lương?
Rầm
Hai cặp đôi giật mình nhìn về phía y, gì thế? Ai chọc gì nó à?
"Mấy người có thể nào để ý cảm nhận của con được không hả?"
Lạc Thiên Kỳ ngước đôi mắt ủy khuất của mình lên nhìn mọi người, bộ ế là một cái tội ư, sao y lại phải chịu cái cực hình này chứ.
"Tiểu Kỳ bảo bối, ai chọc giận con? Nói cho mẹ biết đi, mẹ xử lí cho con.
"
Mẹ Lạc lo lắng chạy đến dỗ dành cậu con trai nhỏ của mình.
"Mẹ thật sự sẽ xử lí sao ạ?"
Mẹ Lạc gật gật đầu "Đúng rồi.
"
"Dạ là người này này, đây này, đây nữa và cả đây nữa.
"
Lạc Thiên Kỳ lần lượt chỉ từng người trong nhà, Lạc Thiên Nhân, Vân Thụy, ba Lạc và cả mẹ Lạc.
Mẹ Lạc bất ngờ nhìn y "Có cả ta nữa sao?"
Lạc Thiên Kỳ gật đầu "Đúng vậy.
"
"Bọn ta đã làm gì khiến bảo bối buồn vậy?"
"Mọi người rắc cẩu lương trước mặt con a, rắc nhiều đến nỗi con chưa ăn được một bát cơm đã no luôn rồi.
"
"Ai biểu do mi ế làm gì.
"
Lạc Thiên Nhân chẹp miệng nói, lập tức bị Vân Thụy đánh một cái vào đầu, hắn uất ức nhìn vợ mình, đang định lên tiếng đòi lại công đạo thì thấy ánh mắt sắc bén của mẹ đang phóng về phía mình thế là câm luôn, ngoan ngoãn cầm bát cơm lên ăn, mình được nhặt về chắc luôn.
"Là do bọn ta không để ý, nào nào ăn tiếp.
"
Mẹ Lạc gắp đầy thức ăn bỏ vào bát y, sau đó chuyển ghế mà ngồi cạnh y luôn bỏ ba Lạc đang ngơ ngác ở bên kia, ơ vợ ơi, còn anh thì sao???
Liếc nhìn đứa con lớn đang được Vân Thụy chăm sóc, sau đó lại liếc nhìn đứa con nhỏ đang được vợ mình săn sóc, ba Lạc trầm mặc nhìn bát cơm, hên là mình tống được hai thằng ôn dịch kia đi nếu không tụi nó mà ở đây hoài chắc mình bị vợ bơ suốt đời luôn.
Sau khi ăn tối cả gia đình ngồi quây quần trong phòng khách, ti vi vang lên những tin tức thời sự nhàm chán, mẹ Lạc cùng Vân Thụy từ trong bếp bưng ra một dĩa trái cây và nước đặt lên bàn, sau đó về chỗ ngồi cạnh chồng mình.
"Mọi người ăn trái cây đi.
"
"Vâng ạ.
"
Lạc Thiên Nhân ghim một miếng táo đưa cho vợ sau đó cũng tự ghim cho mình một miếng, hắn cắn miếng táo nói với Thiên Kỳ.
"Buổi tiệc ngày mai nhóc đi không?"
Lạc Thiên Kỳ nghe thế ngẩng đầu lên, suy nghĩ gì đó rồi đưa đôi mắt ngơ ngác của mình nhìn hắn.
"Tiệc gì cơ?"
"Ủa anh mày chưa nói gì à?"
"!.
.
" Ông mà nói thì giờ tui hỏi làm gì?
Lạc Thiên Nhân nuốt xuống miếng táo trong miệng chậm rãi nói.
"Tối mai Vương gia có mở tiệc, mời chúng ta qua đó.
"
"Vương gia?"
"Ừ đúng vậy.
"
Lạc Thiên Kỳ vừa nhai miếng táo vừa âm thầm liên lạc với hệ thống bên cạnh bằng suy nghĩ.
Nếu ta nhớ không nhầm thì đối tượng công lược cũng họ Vương nhỉ?
[Đúng vậy.
]
Vậy tên đó cùng Vương gia này có liên quan không?
[Có!]
Ồ, vậy thì tốt, ta cũng muốn gặp cho biết mặt.
1503 đưa mắt áy náy nhìn y, y mà biết người mình vừa chửi hồi chiều là đối tượng công lược chắc!.
sốc lắm, đáng ngại hơn nữa là kí chủ có thể xé xác nó a, vì cái tội không nhắc nhở trước.
Giờ phải làm sao đây? à có cách rồi, lúc đấy nó off luôn khi nào kí chủ bớt giận thì ngoi lên lại, haha bổn hệ thống thật thông minn.
Bên kia Lạc Thiên Kỳ cũng không rãnh để ý nó mà đang suy nghĩ, chính là nghĩ cách để công lược đối tượng công lược.
Bên này Lạc Thiên Nhân quan sát biểu cảm của em trai mình không khỏi thở dài, chắc là nó đang tìm cách để trốn đi, haizzz tính cách y thay đổi không nhút nhát như hồi trước khiến hắn rất vui, nhưng xem ra y vẫn là sợ đông người.
"Nếu em không muốn đi thì!.
.
"
"Được.
"
"Hở???"
"Em đi.
"
"! !.
"
Lạc Thiên Nhân cả mặt cứng đờ, miếng táo đang cầm trên tay rơi ra, mắt như không thể tin mà nhìn y, hắn là không nghe nhầm đi.
Mà không chỉ có Lạc Thiên Nhân có biểu cảm này, ngay cả ba người còn lại cũng thế, trong mắt chứa đầy kinh ngạc.
Lạc Thiên Kỳ thấy mọi người nhìn mình chằm chằm như vậy có chút ngượng, e dè hỏi.
"Làm sao vậy ạ?"
"Bảo bối, bảo bối, con thật sự là đồng ý đi sao?"
Mẹ Lạc hai mắt sáng ngời nhìn Thiên Kỳ.
"Vâng ạ, không lẽ không được sao ạ?"
"Không không, tất nhiên là được, rất được luôn.
"
Mẹ Lạc vui vẻ nói sau quay sang đánh mắt với chồng mình đang ngồi cạnh, Lạc Thiên Kỳ không biết hai người nói gì chỉ thấy một