Hai mắt bị bịt kín bởi vải đen khiến Lâm Tử Hạo nhạy cảm hơn hẳn, khi được người kia ôm lên nó theo bản năng mà ra sức vùng vẫy nhưng người kia vẫn hết sức ôn nhu mà ôm nó lên.
Thân thể theo từng chuyển động của bước chân mà khẽ dao động, nó cảm nhận được người đó đang ngồi xuống một thứ gì đó, có thể là ghế hoặc là giường, Lâm Tử Hạo cũng từ thế bế ngang chuyển sang bế ngồi trên chân người kia.
Lâm Tử Hạo mím môi, đôi mắt sau lớp vải đen đầy cảnh giác, tay nắm chặt thành quyền như thể chuẩn bị phản kháng tới nơi.
Như biết được ý định phản kháng của nó người kia liền đem tay nó giữ lại.
Lâm Tử Hạo nhăn mặt truy hỏi "Ngươi là ai?"
"..."
Thấy người kia không đáp lời mình Lâm Tử Hạo không khỏi tức giận, dù gì cũng là trẻ con, âm trầm đến mấy thì cái tính khí dễ nóng nảy cũng không hoàn toàn biến mất đi được, huống chi trong thời gian chung sống với hai người kia Lâm Tử Hạo cũng đã dần trở nên hoạt bát hơn năng động hơn, giống như những đứa trẻ khác, chỉ là còn hơi ít nói, và cũng không cười quá nhiều.
"Ta đâu nhớ Huyết Sát có lệnh cấm nói ở tổ chức? Ngươi im lặng như vậy làm gì chứ? Hay ngươi bị câm?"
"...."
Vẫn là im lặng, Lâm Tử Hạo chậc lưỡi một cái, thầm nghĩ mình cũng thật to gan, trốn ra khỏi tổ chức đã được xem là phản đồ rồi, bị bắt về đây sẽ không được sống tốt, giam giữ rồi sẽ bị hành hạ đến chết.
Nó sợ không? Sợ chứ, nó chắc chắn mình đang rất sợ, nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác người này không đáng sợ, người này sẽ không phạt, không đánh nó, từ lúc hắn ôm nó lên thì nó đã có cảm giác rất quái dị rồi, vừa lạ nhưng lại vừa quen, nó thật sự không hiểu mình đang bị gì nữa.
Đang lúc Lâm Tử Hạo còn hoang mang thì cái người vốn im lặng kia lại mở lời.
"Ngươi thật sự muốn biết?"
Người hơi khựng lại, đôi mắt sau lớp vải đen mở to đầy kinh ngạc, cái giọng nói này sau lại quen đến thế cơ chứ.
Người kia dường như cũng phát hiện ra biểu hiện này của Lâm Tử Hạo, hắn nắm tay đưa lên miệng ho khan một tiếng sau đó giọng nói liền biến đổi, chết thật sao hắn lại quên cơ chứ.
"Khụ...!ta nghĩ không nên biết thì hơn."
Gạt bỏ hiềm nghi kia của mình qua một bên, Lâm Tử Hạo chau mày hỏi "Tại sao?"
Người kia nhếch mép đáp "Vì khi nghe được danh tính của ta, ta sợ ngươi sẽ sợ đến ngất."
Lầm Tử Hạo hừ mũi đầy khinh thường với hắn "Đừng coi thường ta, đừng quên ta cũng từng được huấn luyện ở đây, có nổi sợ nào ta chưa nếm trải cơ chứ."
Người kia lúc này lại tiếp tục im lặng, bàn tay đang ôm Lâm Tử Hạo khẽ siết chặt lại, đã trải qua những chuyện gì, hắn đều biết chứ, chỉ là sao lại đau lòng như vậy.
Nhận ra người kia có chút không đúng, Lâm Tử Hạo khẽ cựa mình "Nói đi, ngươi là ai?"
"Huyết Nhất."
"..."
Lần này tới lượt Lâm Tử Hạo không nói, nghe cách hắn nói chuyện nó có thể đoán được thân phận của người này không đơn giản, nhưng không đơn giản đến mức chơi hẳn luôn cái danh đứng đầu Tứ Đại Sát có phải hơi quá đáng rồi không, trái tim mỏng manh yếu đuối này của nó, chịu không nổi đả kích này đâu.
"Sao thế? Không phải đã nói không sợ sao? Run như thế này...!"
Huyết Nhất vừa nói ngón tay vừa di lên cánh tay của Lâm Tử Hạo trông b.iến thái vô cùng.
Lâm Tử Hạo run người sau đó vùng vẫy kịch liệt muốn thoát khỏi vòng tay của người này.
Ôi đừng đùa, tên điên này đứng đầu trong Tứ Đại Sát đấy, nãy giờ nó thái độ với người ta như thế, không phải là đang chán sống rồi hay sao, không được, nhất định phải tránh xa tên này.
Đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười nhẹ, Huyết Nhất trong chốc lát thành công đem người chế trụ trong lòng mình.
Lâm Tử Hạo tức giận hét lớn "Muốn chém muốn giết thì làm lẹ đi, đừng có mà ôm ấp như thế, người ta nhìn vào sẽ nghĩ người là một tên b.iến