Sau trận chiến kia, Diệp Thanh Trì cứ như người mất hồn, hắn đi phiêu bạt khắp nơi hệt như đang tìm kiếm thứ gì đó, một thứ ánh sáng nhỏ nhoi sưởi ấm trái tim cô độc của hắn.
Rồi một ngày, khi đứng trước vách đá, trước mặt là vực sâu vô tận mà khi nhìn xuống chỉ thấy một màu đen, hắn mới cảm thấy nơi trái tim đang đập trở lại.
Diệp Thanh Trì không chút gì gọi là sợ hãi, mặt hắn vẫn thản nhiên mà nhìn xuống bên dưới, hơn nữa hình như còn có gì đó gọi là mong chờ.
Hắn không chút do dự gieo mình xuống bên dưới, xung quanh nổi lên một trận cuồng phong sau đó lại yên tĩnh như có chuyện gì xảy ra.
Diệp Thanh Trì nặng nề nâng mi mắt, nhìn trần nhà trắng xóa cùng thứ mùi khó chịu xộc vào mũi hắn không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Diệp Thanh Trì chống tay đỡ thân thể đau nhức của mình dậy, ngơ ngác nhìn mọi thứ lạ mắt xung quanh hắn có chút sợ hãi.
Đúng lúc nay cánh cửa phòng mở ra, Diệp Thanh Trì liền cảnh giác nhìn qua đó.
Bước vào là một thiếu niên ngũ quan tinh tế, mái tóc cắt ngắn ngang tai có phần xoăn nhẹ khiến chúng bồng bềnh, thân bận một bộ y phục trông cực lạ mắt.
Mà khi nhìn thấy thiếu niên này Diệp Thanh Trì hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy, là y?
"A anh tỉnh rồi sao? Để tôi đi gọi bác sĩ."
Dứt lời thiếu niên liền vội vàng đi ra ngoài, Diệp Thanh Trì ngồi trên giường mà mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, giọng nói kia đích thị là Tiểu Kỳ rồi, nhưng sao y lại trông như thế, còn nói cái gì mà bác sĩ, đó là thứ gì vậy?
Rất nhanh sau đó Diệp Thanh Trì liền biết đó là gì, thì ra chỉ là một đám người mặt đồ màu trắng như nhà có tang, hơn nữa lại còn không ngừng động tay động chân với hắn nói cái gì mà kiểm tra tổng quát gì đó, người như Diệp Thanh Trì há nào lại để mình bị đụng chạm như vậy, thế là giằng co kịch liệt làm phòng bệnh rối thành một đoàn, hơn nữa còn đánh mấy người gọi là bác sĩ kia.
Thiếu niên đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn, đinh ninh cho rằng hắn mắc chứng sợ bác sĩ, thế là tiến đến đặt tay lên vai hắn nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Anh gì ơi, mấy vị bác sĩ này không làm gì anh đâu, không cần phải sợ, anh ngồi im cho họ kiểm tra chút nhé, không có đau đâu."
Diệp Thanh Trì đen mặt, hắn mà sợ mấy cái tên mặc đồ tang quái đản này sao, hừ coi thường hắn quá rồi đấy.
Dù bực tức trong mình nhưng Diệp Thanh Trì không còn vùng vẫy nữa mà để im cho mấy bác sĩ kiểm tra, mọi việc cuối cùng cũng xong xuôi.
Trong căn phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người, xung quanh phút chốc bị không khí ngượng ngùng bao trùm.
Thiếu niên ngồi trên ghế không dám quay mặt đối diện, trong lòng cực kỳ căng thẳng trước cái nhìn như muốn xuyên thủng của ai kia.
Sao lại nhìn cậu như thế chứ? Cậu có gây thù với người này đâu.
Len lén nhìn qua người kia cậu âm thầm tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp của hắn, người này là diễn viên sao? Mặc đồ như vậy chắc hẳn là đang đóng phim cổ trang rồi.
Nhưng sao lại té xuống vách núi thế kia? May là lúc đó cậu có chuyến đi thực tế ở trường đến ngọn núi đó mới nhìn thấy hắn mà đưa vào bệnh viện.
Không thể cứ để như vậy thiếu niên đành hắng giọng mở lời trước.
"Chào anh, tôi là Vu Kỳ, anh tên là gì vậy?"
Hắn ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu nhẹ nhàng đáp "Diệp Thanh Trì."
"À anh Diệp, rất vui được gặp anh."
Thiếu niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời khiến Diệp Thanh Trì phút chốc ngẩn ngơ, thật giống Tiểu Kỳ lúc còn nhỏ.
"Anh từ đâu đến vậy? Tại sao lại té xuống vách núi?"
Diệp Thanh Trì định mở miệng trả lời bỗng khựng lại, khoảng thời gian từ lúc nãy đến giờ cũng đủ để hắn biết rằng nơi này không phải là thế giới hắn ở trước đây mà là một thế giới khác.
Sắp xếp từ ngữ trong đầu cho hợp lí Diệp Thanh Trì mở miệng nói "Tôi không biết."
"..........."
Vu Kỳ hoang mang nhìn Diệp Thanh Trì, hồi nãy khám tổng quát bác sĩ đâu có bảo anh ta bị mất trí nhớ đâu, sao mình đến từ nơi nào mà trả lời không biết là sao, đang đùa cậu đấy à?
Nhận biết mình vừa nói một điều vô lý nhưng Diệp Thanh Trì cũng không có ý định sửa lời mà chỉ ngồi im đó nhìn cậu.
Vu Kỳ đành chuyển sang câu hỏi khác.
"Vậy sao anh rớt xuống bên dưới vậy? Là do tai nạn nghề nghiệp sao?"
Diệp Thanh Trì cau mày khó hiểu, tai nạn nghề nghiệp là sao? Hắn im lặng một hồi lâu khiến cậu tưởng rằng hắn không muốn trả lời câu hỏi