Châu Hàn Diệp bước ra, trên tay là một cuộn giấy, hắn nghiêm trang đi đến trước mặt y, đặt cuộn giấy vào tay y, mắt lại như có như không mà liếc qua nhìn Chương Tử Nam đang đứng ở đằng sai.
Chương Tử Nam bị nhìn đến liền chột dạ, bước một bước lùi ra sau, Cố Tường Linh đứng ngang hàng thấy hắn đột nhiên lùi xuống liền không khỏi thắc mắc nhíu mày.
"Làm gì đấy? Tự nhiên lùi ra sau làm gì?"
Chương Tử Nam từ lúc Châu Hàn Diệp bước ra vẫn cúi thấp mặt, hắn hơi ngước lên ra hiệu bằng mắt với cô, ý bảo không có chuyện gì.
Cố Tường Linh nghiêng đầu khó hiểu rồi cũng không quản đến hắn nữa, cô bước lên đứng cạnh Lạc Thiên Kỳ cùng nhau xem bên trong cuộn giấy kia là gì.
Châu Hàn Diệp sau khi thấy biểu hiện tránh né của Chương Tử Nam cũng từ từ thu lại tầm mắt, chỉ là qua cái nhăn mặt nhẹ cũng thể hiện được tâm trạng bức bối của anh.
Hai người Lạc Thiên Kỳ cùng Cố Tường Linh sau khi nhìn tấm giấy thì quay qua nhìn nhau, trong mắt đều biểu hiện rõ sự hoang mang.
Lạc Thiên Kỳ khó hiểu nhìn người đàn ông uy quyền kia "Ý của ngài là gì?"
Trong tấm giấy không có gì ngoài hình bản đồ thành phố, tuy nhiên cái Lạc Thiên Kỳ và Cố Tường Linh chú ý chính là khu vực được khoanh đỏ trên bản đồ, đây không phải là khu vực thuộc sự quản lý của Thanh Long hay sao? Hơn nữa khu vực này khá là quan trọng.
Người đàn ông khuất trong bóng tối để lộ ra nụ cười gian xảo "Ý trên mặt chữ."
Mặt chữ ở đây chẳng phải là muốn cướp địa bàn hay sao? Lạc Thiên Kỳ y tất nhiên không chấp thuận điều này, cười lạnh một tiếng y dứt khoát đem tấm bản đồ xé làm đôi, ánh mắt như phóng ra tia lửa nhắm thẳng vào người đàn ông bí ẩn kia.
Người đàn ông kia không những không tức giận vì hành động của y mà còn để lộ ra nụ cười thích thú "Quả thật rất có bản lĩnh, nhưng...!"
Hắn ta đột nhiên lạnh giọng "Sự bản lĩnh này chẳng có tác dụng gì cả.
Bạch Hổ cần khu vực này, tôi mong cậu sẽ nhường lại cho chúng tôi, tất nhiên sẽ bồi thường đầy đủ, nhưng nếu cậu không muốn thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc diệt trừ Thanh Long."
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng, không chút kiêng nể gì mà chỉ tay thẳng vào người đàn ông.
"Này lão già kia, vì ông là trưởng bối nên từ nãy giờ tôi vẫn luôn tôn trọng, nhưng chuyện xâm phạm đến địa bàn của nhau tuyệt đối không được, Bạch Hổ cần khu vực đó, vậy Thanh Long không cần hay sao hả?"
"Này lão già, muốn diệt thì cứ diệt, chỉ là đánh nhau thôi mà, Thanh Long chúng tôi cũng không tham sống sợ chết, nhất định sẽ liều một phen với Bạch Hổ."
"...."
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Cố Tường Linh cùng Chương Tử Nam đã hóa đá từ bao giờ, Châu Hàn Diệp lại nhắm chặt mắt nhịn cười muốn nội thương.
Mà cái người vừa được gọi với cái biệt danh lão già kia đầu đã chết máy từ nãy giờ, tay vốn đang đỡ cằm vì lời nói của y mà bị trượt xuống, hành động này hết sức ngu ngốc đối với hình tượng cao lãnh của hắn.
"Cậu vui lắm sao? Về chuyện chính cho tôi!"
Nghe được giọng điệu không vui của lão đại nhà mình, Châu Hàn Diệp liền thức thời nghiêm chỉnh lại, sau đó hướng về phía Lạc Thiên Kỳ.
"Này cậu gì đó ơi, lão đại của chúng tôi dù cũng hơi lớn tuổi, nhưng không đến nổi phải gọi bằng lão già đâu."
Vị lão đại nào đó ánh mắt như muốn xuyên thẳng qua người của Châu Hàn Diệp: Đây mà là chuyện chính à?
"Khụ...!nhầm tý."
Sau khi ổn định được tâm trạng Châu Hàn Diệp bình tĩnh nhìn ba người Lạc Thiên Kỳ, sau đó đều đều nói.
"Những chuyện gì nên nói cũng đã nói rồi, mong cậu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng đưa ra quyết định, nên nhường lại khu vực đó và yên ổn hay vừa bị mất trắng vừa bị tổn hại, mong cậu nghĩ kỹ."
Ba người ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Châu Hàn Diệp nhưng anh vẫn mỉm cười rồi bước về chỗ của mình.
Ba người tuy không cam tâm nhưng họ biết mình không thể phản kháng ngay lập tức, nãy dù mạnh miệng nói