Kiều Hiểu Tinh đứng thẳng lưng trong thang máy, vách tường sáng loáng như gương soi rõ dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô.
Khuôn mặt hoàn mỹ được trang điểm theo phong cách gợi cảm, chân dài thẳng tắp, ngực to eo nhỏ mông cong, mắt lúng liếng ngập nước, đúng chuẩn dáng vẻ của yêu tinh hạ phàm.
Nhìn mình trong gương vẫn hơi nghiêm túc, cô đưa tay cởi một cúc áo trên cùng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nghĩ ngợi mấy giây liền cởi thêm một cúc nữa, thấp thoáng da thịt trắng nõn trước ngực, lại dùng sức kéo chân váy lên cao mấy phân.
Nhìn bắp đùi trắng nõn của mình trong gương, Kiều Hiểu Tinh nở một nụ cười tự tin.
Cô đang muốn làm gì ấy à? Rõ ràng là đang chuẩn bị đi câu dẫn đàn ông, cụ thể là giảng viên môn Lịch sử Kiến trúc phương Tây.
Để làm gì ư? Tất nhiên là để xin điểm rồi.
Kiều Hiểu Tinh là sinh viên năm thứ hai của Học viện Hoàng gia Bắc Thần, ngành Thiết kế Nội thất.
Học viện này thành lập đã lâu năm, là một trong những ngôi trường đại học nổi tiếng bậc nhất đất nước.
Để được theo học tại đây, các thí sinh phải trải qua hai kì thi: kì thi tốt nghiệp chung của cả nước và kì thi xét tuyển riêng của trường.
Điểm số đạt từ 130 trên tổng 150 sẽ trúng tuyển, thủ khoa của trường được miễn phí 100% học phí trong bốn năm liên tiếp, đồng thời được trao học bổng nếu tổng kết tất cả các môn được A trở lên.
Còn một cách thứ hai, thí sinh đạt từ 100 đến 129 điểm, nếu muốn theo học sẽ phải đóng học phí gấp 4 sinh viên bình thường, mà Học viện này cũng nổi tiếng với mức học phí đắt đỏ.
Nói chung nếu không phải các cô cậu thiên kim thiếu gia, rất khó để có đủ tài lực theo học nếu như thi trượt mà vẫn muốn học trường này.
Người trong ngành giáo dục thường gọi đùa Học viện Hoàng gia Bắc Thần là Học viện Mẫu giáo Bắc Thần, bởi vì số lượng con cháu nhà giàu trong trường nhiều vô kể.
Mà Kiều Hiểu Tinh thi tuyển sinh đầu vào chỉ được có 98 điểm, tất nhiên vào học nhờ đi cửa sau, bởi vì mẹ của cô chính là Phó hiệu trưởng Học viện chứ đâu.
Gia đình Kiều Hiểu Tinh được xếp vào loại thổ hào, nhưng trong giới cũng chỉ thuộc dạng nhà giàu mới nổi, tuy vậy mấy năm gần đây nhờ vào bất động sản kiếm được không ít tiền.
Cái ghế Phó hiệu trưởng của mẹ cô cũng phải dùng rất nhiều tiền để mua đấy.
Hồi còn học năm nhất cô còn giả bộ học hành qua loa một chút để khỏi phải nghe bố mẹ giảng đạo.
Bắt đầu sang năm học thứ hai, cô bắt đầu mài mặt vào các buổi tiệc tùng chơi bời, chẳng thiết tha học hành gì nữa.
Sắp tới là kì thi hết học kì 1 năm thứ hai, cô chỉ còn nước mặt dày đi xin điểm.
Giảng viên môn Lịch sử Kiến trúc phương Tây của cô tên là Tô Minh Viễn, năm nay mới 29 tuổi.
Nghe nói anh sau khi tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nào đó ở bên Mỹ thì về nước làm giảng viên ở học viện này, mục đích là để giải trí, thực chất gia đình anh không thiếu tiền, không những thế anh còn sở hữu một công ty về kiến trúc.
Tô Minh Viễn vô cùng đẹp trai tuấn tú với nụ cười dịu dàng như gió xuân, môn học anh đứng lớp tuy nhàm chán nhưng nữ sinh viên đăng kí rất đông, cũng chưa từng có ai bỏ tiết của anh.
Chỉ trừ Kiều Hiểu Tinh, 10 tiết sẽ nghỉ 7 tiết, hoa hoa lệ lệ nhận 0 điểm chuyên cần.
Những môn học khác có Phó hiệu trưởng mẫu thân đại nhân chống lưng, hoặc chính cô dùng một ít nhan sắc và cái mồm ngọt ngào như mật để đổi điểm, riêng môn học này thầy Tô nhất quyết cho cô điểm 0 tròn trĩnh.
Kiều Hiểu Tinh rất biết lợi dụng khuôn mặt và cơ thể nóng bỏng này để đổi lấy lợi ích cho bản thân, thế nhưng cô chưa từng lên giường với bất kì ai trong số những tên đàn ông đó.
Lần này cô lại áp dụng cách chơi cũ để giải quyết giảng viên bộ môn Lịch sử Kiến trúc phương Tây.
Sau giờ học, cô đến văn phòng riêng của Tô Minh Viễn gặp anh, lấy cớ là hỏi bài.
Tô Minh Viễn cũng rất vui lòng giải thích, không khí giữa hai thầy trò thoạt nhìn cực kì hoà hợp.
Trong lúc nghe giảng, Kiều Hiểu Tinh làm như vô tình đánh rơi bút của Tô Minh Viễn, liền cúi đầu xuống nhặt.
Cổ áo sơ mi bị cởi 2 cúc, ở góc độ của người đối diện chắc chắn sẽ nhìn thấy khe ngực sâu hun hút của cô.
Lúc cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức phát hiện ánh mắt anh hơi tối lại.
Kiều Hiểu Tinh cười thầm trong bụng, cô không tin là người đàn ông trước mặt lúc nãy không nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Cô muốn xem xem con cá này bao lâu thì cắn câu.
Lúc đưa trả bút cho Tô Minh Viễn, cô còn cố ý chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, cười tươi để lộ má lúm đồng tiền nói mình đã hết câu hỏi, sau đó đứng lên chào tạm biệt anh rồi mới đánh hông uyển chuyển rời đi.
Bên dưới vòng eo nhỏ xíu, bờ mông căng tròn ẩn mình sau lớp váy không ngừng đung đưa theo từng nhịp bước chân của cô.
Tâm trí Tô Minh Viễn tràn đầy dáng vẻ mê người của Kiều Hiểu Tinh, cảm xúc mềm mại tinh tế trong lòng bàn tay vẫn còn chưa tan biến.
Cái chạm nhẹ rõ ràng chỉ ngắn ngủi trong vài giây mà lại khiến anh có cảm giác nhộn nhạo khác thường.
Sau buổi gặp mặt ngày hôm ấy, Kiều Hiểu Tinh đến lớp học môn Lịch sử Kiến trúc phương Tây rất đều đặn, không nghỉ một buổi nào.
Trong lúc giảng bài, Tô Minh Viễn nhiều lần nhìn về phía Kiều Hiểu Tinh, cũng thấy đôi mắt long lanh của cô nhìn anh vẻ chăm chú.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở ánh mắt, cô không hề làm ra hành động gì quá phận, nhất định giữ nguyên mối quan hệ thầy trò trong sáng thuần khiết.
Kết quả, lạt mềm thì buộc chặt.
Kiều Hiểu Tinh cực kì am hiểu tâm lí đàn ông, sự thực chứng minh cô thắng, không những thế còn thắng rất chóng vánh.
3 ngày sau, Tô Minh Viễn đã không chịu nổi, yêu cầu cô đến văn phòng riêng của anh.
“Kiều Hiểu Tinh, cuối giờ đến văn phòng gặp tôi.”
Cô giả bộ sửng sốt, thấp giọng đáp: “Vâng ạ.”
Tô Minh Viễn ôm cặp tài liệu rời đi, trước khi ra khỏi giảng đường còn liếc mắt nhìn cô, ánh mắt