Kiều Hiểu Tinh tất nhiên không ngu ngốc đến độ không mặc quần lót đi tàu điện ngầm về nhà.
Cô bắt taxi, trên đường ghé đại vào một cửa hàng quần áo mua vài bộ nội y, thanh toán xong liền mặc luôn đồ mới ra xe đi về.
Hôm nay là chủ nhật đầu tiên Kiều Hiểu Tinh đến nhà Ngôn An Dật làm gia sư tiếng Anh, nói trắng ra là đến làm một đống bài tập hộ cậu ta, sau đó ngồi rung đùi ôm cây đợi thỏ.
Vận may lại một lần nữa không mỉm cười với Kiều Hiểu Tinh, hôm nay Ngôn Tử Kỳ không về nhà, thế nhưng cô lại có cơ hội đột nhập phòng riêng của anh.
Phải nói Ngôn An Dật là một đồng minh rất xịn, miễn là không động đến lợi ích của cậu ta, cậu ta sẵn sàng giúp đỡ cô làm bất kì việc gì cô muốn.
Khác với số đông những người đàn ông độc thân thường lấy màu xám hoặc đen làm màu chủ đạo, phòng của Ngôn Tử Kỳ có màu sắc chính là xanh lam và xanh dương rất mát mẻ.
Người đàn ông này, càng tìm hiểu càng thú vị phết đấy.
Nổi bật nhất trong căn phòng là một cái tủ gỗ âm tường cao chạm đến tận trần nhà, bên trong trưng bày cực kì nhiều mô hình đồ chơi siêu xe.
Kiều Hiểu Tinh cầm lấy một cái mô hình xe Rolls-Royce nghiên cứu, nhìn qua cũng nhận ra các chi tiết trên xe vô cùng tinh xảo.
Ngôn An Dật ngồi trên ghế xoay, hất hàm nói: “Mô hình Rolls-Royce Cullinan, gần 20 nghìn đô, các chi tiết được làm hoàn toàn giống xe thật, từ màu sơn, động cơ đến trang bị nội thất.”
“Ha ha! Anh trai của anh thật biết tiêu tiền.” Kiều Hiểu Tinh cười khan, hết sức nhẹ nhàng đặt lại mô hình vào trong tủ.
Quên nó đi, nếu chẳng may làm hỏng đồ chơi của anh ta, bán nhà cô đi cũng không đủ tiền bắt đền.
Đảo mắt xung quanh căn phòng, trong đầu Kiều Hiểu Tinh bất chợt loé lên một trò đùa mới.
Cô mở tủ quần áo của Ngôn Tử Kỳ, lấy trong ví tiền của mình ra một tấm ảnh chụp để làm thẻ sinh viên hồi năm nhất, nhét vào trong túi một cái áo vest của anh.
Rồi có một ngày cô sẽ chễm chệ nằm trên giường anh, chất vấn về tấm ảnh do chính tay cô lén lút đặt vào.
Thực hiện xong kế hoạch của mình, Kiều Hiểu Tinh vui vẻ phủi mông bước ra khỏi phòng.
Căn phòng này quá nhiều thứ giá trị, trừ khi lăn lộn trên giường, còn đâu tốt nhất là không nên ở lại lâu.
Nhờ có Ngôn An Dật chỉ điểm, Kiều Hiểu Tinh mới biết được địa chỉ phòng tập thể hình Ngôn Tử Kỳ đến mỗi tối.
Cô tra thử chi phí trên Baidu, không khỏi rít lên: “Đám tư bản hút máu người!”
Vì sự nghiệp theo đuổi Ngôn Tử Kỳ, cô đành cắn răng rút một ít máu của bản thân, đăng kí thẻ tập 1 tháng.
…
Ngôn Tử Kỳ kết thúc bài tập khởi động trên máy chạy bộ thì thân thể đã nóng bừng bừng, mồ hôi thấm ướt hết cả lồng ngực.
Anh bước xuống máy chạy bộ, ngồi nghỉ ngơi uống nước, cầm khăn bông lau mồ hôi.
“Ding dong!” Cánh cửa phòng tập thể hình bị kéo sang một bên, hiển nhiên là có người mở cửa đi vào.
“Ngôn tiên sinh, lại gặp anh rồi.
Thật khéo quá đi.”
Ngôn Tử Kỳ nhìn người con gái đang tươi cười trước mặt, mở miệng nhàn nhạt nói: “Không khéo.
Cô có vẻ thích cọc đi tìm trâu quá nhỉ?”
7 giờ tối, trong phòng tập đa phần là đàn ông, chỉ có vài cô gái.
Kiều Hiểu Tinh hôm nay mặc áo bra thể thao màu đỏ và quần đùi tập màu đen, tóc búi cao khoe trọn cần cổ thon dài, trông vừa gợi cảm vừa năng động, mới bước vào đã thu hút vô số ánh nhìn.
Kiều Hiểu Tinh bị nói móc cũng không giận, cười cười đáp: “Ngôn tiên sinh, tôi mới tới đây lần đầu.
Anh có thể hướng dẫn tôi tập không?”
“Tôi không rảnh! Xung quanh đây có rất nhiều PT, đừng bám lấy tôi.
Phiền lắm.” Ngôn Tử Kỳ lạnh lùng từ chối lời đề nghị của cô, nói rồi lại ngồi xuống máy tập cơ vai, đôi tay nắm lấy hai thanh ngang đẩy sang hai bên.
Khó chơi đấy! Nhưng còn lâu cô mới bỏ cuộc.
Kiều Hiểu Tinh híp mắt đánh giá thân hình của Ngôn Tử Kỳ, bắp tay cực kì săn chắc, theo động tác kéo máy mà nổi rõ cả con chuột.
Múi bụng nhấp nhô theo từng hơi thở.
Bắp chân căng cứng, cẳng chân rắn rỏi bị bao phủ bởi lớp lông đen tràn ngập hương vị nam tính.
Da Ngôn Tử Kỳ rất trắng, làm cho hai màu đen trắng đối lập càng thêm rõ ràng.
Mồ hôi trên người anh túa ra ướt đẫm áo thể thao ba lỗ, dính chặt lấy cơ ngực cường tráng, tuy không quá căng phồng lực lưỡng như vận động viên thể hình nhưng cũng đủ để cô nhìn đến sướng mắt.
Khuôn mặt đào hoa bỗng nhiên nghiêm túc lạ thường, không lộ ra một chút biểu tình, đôi đồng tử sâu thẳm đen như mực, quai hàm căng chặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng xuống dưới đất.
Kiều Hiểu Tinh cũng không vội, cơ hội của cô còn nhiều, cứ từ từ mà hành động, trước mắt làm vài chuyện kích thích thị giác đã.
Thấy cô gái không còn bám dính lấy mình như bạch tuộc nữa, cuối cùng Ngôn Tử Kỳ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, an tâm mà tập luyện.
Kiều Hiểu Tinh uyển chuyển đến bên cạnh máy chạy bộ bấm nút khởi động, điều chỉnh các thông số trên màn hình cảm ứng, sau đó bước lên máy.
Máy chạy bộ rì rì khởi động, lúc đầu cô chỉ chọn tốc độ chậm nhất, gần như là đi bộ cho nóng người, sau đó tăng tốc độ từ từ rồi mới bắt đầu chạy nhanh hơn.
Băng chuyền dưới chân lui về sau càng lúc càng nhanh, Kiều Hiểu Tinh chạy bộ được một lúc thì mồ hôi bắt đầu đổ ra, vừa chạy vừa thở hổn hển, toàn thân toả ra hormone nữ tính quyến rũ.
Cô mặc quần đùi tập bó sát tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo thon thả trắng nõn không một chút thịt thừa, cặp mông vểnh tròn trịa như trái đào.
Áo bra thể thao chỉ có một lớp mút mỏng, căn bản không cố định được cái gì, hai bầu ngực vì động tác chạy mà xóc nảy liên tục.
Trên trán Kiều Hiểu Tinh ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi lấp lánh hai bên thái dương chảy qua sườn má xuống cằm, lướt qua cần cổ thiên nga cao ngất, áo bra thể thao trước ngực cũng bị thấm ướt một mảng.
Ngôn Tử Kỳ rất muốn phớt lờ, nhưng không thể vượt qua được sức hấp dẫn chí mạng của cô, cứ chốc chốc lại liếc sang nhìn cô một cái.
Rất nhanh sau đó đã có một người phụ nữ ngoài 30 tuổi thân hình cơ bắp bước lên máy chạy bộ kế bên, bấm nút khởi động rồi cùng chạy với cô.
Vì cùng là phụ nữ với nhau nên cả hai dễ dàng bắt chuyện, chị ta thỉnh thoảng lại ấn vai rồi sờ eo Kiều Hiểu Tinh, thế mà cô vẫn cười híp mắt.
Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy cảnh tượng đó thì đen mặt lại, cả phòng tập này ai mà không biết đại tỷ họ Phương kia thích phụ nữ.
Chỉ có Kiều Hiểu Tinh mới đến là chẳng biết gì, cứ để chị ta thoả thích ăn đậu hũ như vậy.
Anh càng thêm ghét bỏ cô gái phóng túng này, đến cả phụ nữ mà cô cũng không tha!
Kiều Hiểu Tinh chạy được tầm 20 phút thì dừng lại, cầm khăn lau mồ hôi trên trán rồi vắt ra sau gáy, quay đầu cười hỏi Ngôn Tử Kỳ: “Ngôn tiên sinh, tôi quên mang nước rồi, anh có thể cho tôi