Ngôn Tử Kỳ và Tô Minh Viễn hồi còn du học ở Mỹ từng tham gia vào đội bóng rổ, nhưng so với đàn ông nước ngoài thì chiều cao của hai người bọn họ chỉ được tính vào hàng trung bình, không mấy khi được ra sân.
Thế nhưng khi về nước cả hai vẫn giữ được sở thích này, thỉnh thoảng lại tụ tập chơi bóng rổ.
Kiều Hiểu Tinh nói được làm được, rất nhanh đã tìm được cơ hội để gặp lại Ngôn Tử Kỳ.
Cô cầm theo túi xúc xích hun khói phô mai và một thùng kem ướp lạnh, chậm rãi đi tới hàng ghế dành cho khán giả, chọn vị trí đẹp nhất trên khán đài rồi ngồi xuống.
Hôm nay Kiều Hiểu Tinh mặc một chiếc váy hai dây cổ V màu đỏ rực, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết và khe ngực sâu hun hút, làm cho đám đàn ông chơi bóng bên dưới chốc chốc lại nhìn lên.
Kiều Hiểu Tinh nhìn theo bóng dáng cầu thủ số 23 dưới sân, bắt gặp anh ta cũng đang lơ đãng liếc lên khán đài nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm nhau lập tức cọ ra tia lửa mãnh liệt, Ngôn Tử Kỳ nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông này ngoài miệng thì từ chối nhưng ánh mắt và cơ thể thì lại rất thành thật nha.
Để cô dạy cho anh một bài học về sự trung thực!
Kiều Hiểu Tinh cầm xúc xích hun khói, miệng nhỏ ngậm lấy phần đầu liếm láp xung quanh, vươn đầu lưỡi liếm liếm nước sốt phô mai trắng tinh bên ngoài, trượt lên trượt xuống dọc thân xúc xích, lại dùng răng cạ cạ vào nó rồi mút thật mạnh, cuối cùng đút sâu cây xúc xích vào miệng, kéo ra rồi lại nhét vào rồi lại kéo ra, kéo theo những sợi chỉ bạc lấp lánh.
Ngôn Tử Kỳ đang chơi bóng đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, nhìn lên khán đài thì thấy cô gái đang dùng phương thức cực kì mất thẩm mỹ để ăn xúc xích.
Anh biết cô cố tình, tuyệt đối là cố tình!
Thế nhưng anh không thể nào rời mắt đi được, mất tập trung đến độ bị đối phương cướp bóng mấy lần.
Ngôn Tử Kỳ cứ một lát lại liếc mắt lên nhìn trộm Kiều Hiểu Tinh ăn xúc xích, hình ảnh nóng mắt này khiến tâm trí anh trực tiếp bay đến dải ngân hà khác rồi.
Càng quan sát cả người anh lại càng nóng bừng khó chịu, người phụ này lẳng lơ này ăn xúc xích rất giống như đang ăn thứ một nào đó của đàn ông.
Kiều Hiểu Tinh không hề lảng tránh việc đối diện với Ngôn Tử Kỳ, thậm chí chưa bao giờ che giấu ý định câu dẫn anh trắng trợn, cứ vừa liếm vừa cắn cây xúc xích hun khói.
Thấy cô cuối cùng cũng ăn hết, Ngôn Tử Kỳ mới bình tĩnh lại được đôi chút, ai ngờ người con gái lẳng lơ này vẫn còn chưa chịu buông tha cho anh.
Kiều Hiểu Tinh lấy trong thùng một que kem vị sữa chua, mỉm cười nhìn Ngôn Tử Kỳ rồi thè lưỡi ra liếm láp que kem, chốc chốc lại cho vào miệng cắn từng miếng nhỏ.
Nước kem màu trắng ngà chảy ra khoé miệng, Kiều Hiểu Tinh dùng ngón cái quệt lấy cho lên môi nhấm nháp.
Nhìn đầu lưỡi hồng nhạt của cô gái ngậm lấy que kem rồi lại rút ra, Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy mà tâm tình vô cùng ngứa ngáy nhộn nhạo.
Đúng lúc ăn sắp hết thì một ít kem chảy xuống ngón tay của Kiều Hiểu Tinh, cô đưa lưỡi ra liếm láp sạch sẽ như một con mèo nhỏ, rồi lại cho ngón tay vào miệng mút mát thành tiếng.
Sữa chua, thật rất giống thứ chất lỏng nào đó…
Ngôn Tử Kỳ cảm thấy cổ họng khô nóng như bị lửa thiêu đốt, mất tự chủ nuốt nước bọt ừng ực.
Dã thú bên dưới cơ thể lại kêu gào thức tỉnh rồi, chỗ nào đó điên cuồng cứng ngắc, dựng thành một túp lều cao ngất như muốn đội quần mà chui ra.
Kiều Hiểu Tinh cực kì giảo hoạt, chỉ những lúc Ngôn Tử Kỳ ngước mắt nhìn lên cô mới bày trò, còn nếu người nhìn cô là Tô Minh Viễn thì cô rất nhanh khôi phục lại bộ dạng ngoan ngoãn thanh thuần.
Trận đấu kết thúc, đội của Ngôn Tử Kỳ bị đội của Tô Minh Viễn dẫn trước 5 điểm.
Kiều Hiểu Tinh cầm theo chai nước khoáng và khăn bông chạy đến bên cạnh Tô Minh Viễn, nhón chân ôm lấy cổ anh ta, hôn lướt qua môi anh ta một cái, sau đó khẽ vươn tay lau những giọt mồ hôi trên trán anh ta.
“Anh chơi bóng hay quá đi!”
Tô Minh Viễn được người đẹp khen ngợi thì hai mắt phát sáng lấp lánh, phấn khởi vặn nắp chai nước, một tay ôm eo Kiều Hiểu Tinh, một tay cầm chai nước ngửa đầu uống một hơi hết nửa.
Ngôn Tử Kỳ đứng gần đó lạnh lùng nhìn chằm chằm hành động thân mật của hai người, đồng tử chậm rãi co rút lại, những khớp ngón tay đang cầm chặt chai nước trở nên trắng bệch.
Chai nước khoáng đáng thương đã bị anh bóp nát.
Anh thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng chói mắt như vậy, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Tô Minh Viễn đang định đưa Kiều Hiểu Tinh ra khỏi sân để đi về thì thấy Ngôn Tử Kỳ tiến tới từ lúc nào không hay, trên tay anh cầm quả bóng rổ.
“A Viễn, đấu solo với tôi!”
“Mệt rồi, để hôm khác đi.” Tô Minh Viễn phẩy phẩy tay cười nói.
“Mẹ nó, tôi muốn chơi ngay bây giờ.”
“A Kỳ, không phải cậu tức giận vì thua đấy chứ? Giải trí thôi mà, sao phải căng vậy?”
“Giải trí con mẹ nhà cậu.” Ngôn Tử Kỳ ném thẳng quả bóng trong tay xuống mặt đất, cách mũi giày của Kiều Hiểu Tinh mấy cm, làm cô giật mình co chân lên.
Tô Minh Viễn bối rối nhìn người bạn thân nhất của mình, không hiểu vì sao cậu ta đột nhiên nổi giận đùng đùng.
Bình thường Ngôn Tử Kỳ không phải là người thích hơn thua như vậy.
Dĩ nhiên, anh ta không thể từ chối.
Trong lúc Ngôn Tử Kỳ điên cuồng ghi điểm, Kiều Hiểu Tinh lại lẳng lặng chuồn đi mất.
Ăn xúc xích nóng rồi ăn kem lạnh, không đau bụng mới là lạ.
Cũng không sao, kế hoạch ngày hôm nay coi như thành công rồi nha~
Điều quan trọng nhất của cuộc đi săn là phải kiên nhẫn, cô đã cho con mồi thưởng thức âm thanh và thị giác một cách mãn nhãn rồi.
Chỉ còn bước cuối cùng, phải để con mồi tự mình đoạt lấy mới thú vị.
…
Đúng là con mồi rất nhanh đã tìm đến nữ thợ săn, nhưng bằng cách mà người thường không ai ngờ đến.
Ngôn Tử Kỳ không biết lấy được số điện thoại của Kiều Hiểu Tinh ở đâu ra, anh hẹn cô gặp mặt nói chuyện.
Địa điểm là một quán cafe sang trọng mang phong cách châu Âu, thời gian hẹn là 3 giờ chiều.
Kiều Hiểu Tinh đến sớm 5 phút so với giờ hẹn, vậy mà bây giờ đã 3 giờ 15, người kia vẫn chưa thấy đâu.
Người hẹn là Ngôn Tử Kỳ, vậy mà anh ta lại đến muộn tận 15 phút.
Đây là đang cố tình ra vẻ với cô đúng không? Tại sao người đàn ông này lại ấu trĩ thế nhỉ?
Kiều Hiểu Tinh nhìn đồng hồ trên điện thoại, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô tự nhủ chỉ đợi thêm đúng 5 phút nữa thôi.
Sau 5 phút này, nếu người đàn ông kia chưa đến thì cô sẽ lập tức rời đi.
Đúng lúc này, tiếng chuông gió treo trên cửa quán cafe kêu “ding dong” một tiếng, Kiều Hiểu Tinh lơ đãng nhìn ra ngoài, thấy người đàn ông đeo kính gọng vàng thong thả bước vào.
Sau khi đã yên vị, hai người bắt đầu quan sát lẫn nhau.
Kiều Hiểu Tinh hôm nay hoàn toàn không trang điểm, chỉ tô một lớp son bóng, làn da trắng