Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu tràn tới từng góc nhỏ của dinh thự.
Hai em bé nhân vật chính của buổi tiệc đã được mẹ đưa về phòng riêng, tránh xa khỏi âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài.
Ngôn Tử Kỳ đứng ở đại sảnh uống một chút rượu vang cùng với vài đối tác.
Ánh mắt anh lơ đãng đặt trên người một cô gái gần đó, cô được vây quanh bởi kha khá người lạ.
Trong số các khách mời không thiếu những người đàn ông độc thân, thấy dáng vẻ xinh đẹp tươi trẻ của Kiều Hiểu Tinh tất nhiên là không thể rời mắt.
Bất kì chàng trai nào tiến lại gần mời rượu, cô cũng rất hào sảng nâng ly, gần như không cự tuyệt ai.
Thậm chí cô đã nhanh chóng tìm được cho mình một vài người bạn gái mới.
Ngôn Tử Kỳ nắm chặt ly rượu trong tay.
Người phụ nữ này ai mời cũng uống, sao lại thiếu đứng đắn như vậy chứ?
Kiều Hiểu Tinh trái lại không hề chú ý tới Ngôn Tử Kỳ.
Cô đang dỏng tai lên nghe ngóng người ta bát quái.
“Này, các cô có biết không, Ngôn tổng ngày xưa từng theo đuổi nữ chủ nhân Hán gia đó.”
“Có phải chị ấy tên là Giai Ninh không?” Có một lần Tô Minh Viễn trêu đùa Ngôn Tử Kỳ vẫn còn yêu một người phụ nữ tên là Giai Ninh, Kiều Hiểu Tinh nhớ rất rõ cái tên này nên mới dám mạnh dạn suy đoán.
“Đúng rồi, nghe nói hai năm trước Ngôn tổng yêu đơn phương người ta, còn suýt làm tiểu tam nữa cơ đấy.”
“Chưa biết chừng bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn người đó cũng nên…”
Thế giới của phụ nữ lúc nào cũng tràn ngập thị phi như thế đấy.
Nghe bọn họ nói chuyện, Kiều Hiểu Tinh chỉ cảm thấy có chút nể phục Ngôn Tử Kỳ.
Tiệc đầy tháng con trai con gái của “bạch nguyệt quang” trong lòng mà anh ta vẫn dám đến.
Tự ngược à?
Còn cô thì không hề thích tham gia bữa tiệc này, chẳng qua là Tô Minh Viễn cứ muốn đưa cô đi cùng, nói là giúp cô mở mang tầm mắt.
Kiều Hiểu Tinh muốn đi tìm Tô Minh Viễn để thông báo một câu trước khi chuồn về, trên đường đi không may bị một người quệt phải.
Người kia đi hơi vội vàng, mà Kiều Hiểu Tinh cũng không chú ý, khuỷu tay anh ta đụng vào ly rượu trên tay cô.
Rượu trong ly sóng sánh ra ngoài rất nhiều, phần ngực váy dạ hội màu xanh nhạt bị ướt một mảng lớn.
Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu lên nhìn người vừa đụng phải mình, đối phương là một người đàn ông tầm 25 26 tuổi, âu phục trẻ trung, mặt mũi sáng sủa.
Người nọ liếc nhìn váy dạ hội của cô, cúi đầu nói xin lỗi trước: “Tiểu thư, thật xin lỗi.
Tôi đang hơi vội nên mới không chú ý va phải cô.”
“Không sao đâu.” Kiều Hiểu Tinh lắc đầu cười nói.
Trước giờ cô không phải người thích so đo, vả lại người này hoàn toàn có thể là một vị công tử thiếu gia của gia tộc nào đó, tốt nhất là không nên chuyện bé xé ra to.
Hơn nữa, tiệc tùng đông người qua lại, cũng khó tránh khỏi va chạm.
Có trách thì trách cô xui xẻo, bởi vì ly rượu trên tay cô là rượu vang đỏ.
“Thật ngại quá, tôi làm bẩn váy của cô rồi.
Hay là để tôi đưa cô đến dãy phòng nghỉ dành cho khách thay một bộ váy khác nhé? Tôi sẽ đem chiếc váy này đi giặt sạch rồi mang trả lại cho cô.”
“Thực sự không cần đâu, phiền anh chỉ đường đến phòng nghỉ giúp tôi.
Tôi cũng sắp ra về, chỉnh trang lại một chút là được rồi.”
Anh ta mỉm cười gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường cho cô đến trước dãy phòng nghỉ rồi nói: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây, một lần nữa xin lỗi cô.” Dứt lời anh ta bước đi rất nhanh, hình như đúng là đang vội thật.
Kiều Hiểu Tinh ôm một bụng buồn bực gõ cửa căn phòng ngay đầu hành lang.
Không thấy có tiếng trả lời, cô giơ tay vặn nắm đấm cửa, cửa phòng không khoá, vậy là bên trong không có người.
Cô thuận tay đẩy cửa, bước vào bên trong rồi chốt lại.
Căn phòng nghỉ tối đen như mực lại không có ai nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô còn nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Kiều Hiểu Tinh duỗi cánh tay thon dài mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường, đột nhiên lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp thuộc về thân thể con người.
Bàn tay cô chính xác là đang đặt trước lồng ngực rất rộng, còn có cơ ngực cực kì săn chắc, cô kinh ngạc đến nỗi không dám nhúc nhích.
Không ngờ trong căn phòng trống này lại có thể có người, lại còn là một người đàn ông.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì eo nhỏ đã bị một cánh tay chắc như gọng kìm kéo qua, theo quán tính ngã vào bức tường thịt kiên cố kia.
Ngay lập tức, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực theo cái ôm truyền qua người, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
“Kiều tiểu thư, cô đang đột nhập vào phòng của tôi.”
Sao Ngôn Tử Kỳ lại ở trong này?
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Cô đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, người đàn ông phía sau lại túm lấy cô, ôm vào trong lòng.
Kiều Hiểu Tinh thấy có gì đó không đúng.
Ngôn Tử Kỳ chủ động ôm cô?
Kiều Hiểu Tinh lại vặn nắm đấm cửa, thế nhưng cánh cửa hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào.
Cô còn tưởng rằng mình chưa dùng hết sức nên lại thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Kiều Hiểu Tinh quay đầu nhìn Ngôn Tử Kỳ thắc mắc.
“Ổ khoá hình như bị hỏng rồi, tôi không mở ra được.
Anh xem thử giúp tôi đi.”
Ngôn Tử Kỳ bật đèn phòng, đặt cằm lên