Đột nhiên bên ngoài phòng nghỉ có tiếng gõ cửa.
“A Kỳ?”
Cả hai người trong phòng cứng đờ, vì người đang gõ cửa là Tô Minh Viễn, nhất thời không ai dám phản ứng.
Anh ta thực sự đi tìm Ngôn Tử Kỳ, xem ra tình bạn giữa hai người khắng khít thật đấy!
“A Kỳ? Cậu có trong đó không?”
Ngôn Tử Kỳ dừng động tác dưới thân, cúi đầu xuống liền phát hiện vẻ mặt hơi hoảng hốt của Kiều Hiểu Tinh thì nhếch mép cười khẩy.
Anh dùng hai ngón tay đè xuống âm đế của cô xoa thành vòng tròn, e hèm mấy cái rồi mới lên tiếng:
“Tôi đây, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“A…” Kiều Hiểu Tinh bị kích thích kêu khẽ một tiếng, lại nhớ ra cách một cánh cửa còn có người đang đứng, cô cắn môi không dám phát ra âm thanh quá lộ liễu.
“Sao? Sợ bị phát hiện à?”
Ngôn Tử Kỳ không nghĩ người con gái vô liêm sỉ này thế mà cũng biết sợ, anh còn cho rằng cô đã đứt dây thần kinh xấu hổ rồi cơ.
“Trong trường hợp này, người nên sợ là Ngôn tiên sinh mới đúng.” Kiều Hiểu Tinh rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, ngón tay thon dài vuốt ve bụng dưới của anh để châm lửa, môi đỏ nở nụ cười kiều mị.
Thật ra cô cũng chẳng sợ hãi gì cho cam.
Cô ăn được Ngôn Tử Kỳ rồi, nếu bị phát hiện thì cùng lắm là trở mặt với Tô Minh Viễn thôi chứ gì? Còn chuyện huynh đệ tương tàn của bọn họ, cô không quan tâm.
May là căn phòng này cách âm tốt, nếu không người bên ngoài chắc chắn sẽ nghe được cuộc trò chuyện vô cùng đáng ngờ bên trong.
Kiều Hiểu Tinh đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, cố tình rên rỉ ra tiếng, Ngôn Tử Kỳ cúi đầu vươn tay bịt kín miệng cô lại.
“A Kỳ, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng.
Mở cửa ra nào, có phải cậu xem phim nóng trong đó không?” Ngoài cửa Tô Minh Viễn cười lớn tiếng trêu chọc nói.
Xem phim nóng cái đầu nhà anh, bạn của anh đang đóng phim nóng hẳn hoi đấy!
Cảm nhận được bên trên âm đế có hai ngón tay đang không ngừng xoa nắn, trái tim trong lồng ngực Kiều Hiểu Tinh đập càng lúc càng nhanh.
Vách tường mị thịt mấp máy hút lấy cự vật, dâm thủy ẩm ướt chảy xuống đọng lại dưới sàn nhà.
Ngôn Tử Kỳ hai mắt đỏ ngầu, không thể kìm nén dục vọng thêm nữa, côn thịt giật giật mấy cái rồi lại tiếp tục động tác ra vào, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong, đè lên điểm mẫn cảm của Kiều Hiểu Tinh khiến da đầu cô tê dại.
“Nào A Kỳ, mở cửa cho tôi vào xem chung với?”
“Ngôn tiên sinh… A… sâu quá…”
Kiều Hiểu Tinh đang chìm sâu trong cơn khoái cảm, suýt chút nữa là quên mất bên ngoài vẫn còn có người.
“Cô rên nhỏ thôi, muốn gọi tất cả khách mời đến xem tôi chơi cô à? Hay là muốn bạn trai cô nghe thấy?”
Nghe giọng điệu uy hiếp của Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh mới có cảm nhận sâu sắc về tình hình chiến sự bây giờ.
Bạn trai cũ của cô đứng cách một cánh cửa mà cô vẫn say sưa làm tình với bạn thân của anh ta.
Cái huyệt nhỏ còn đang ngậm vào phun ra côn thịt của người đàn ông khác đấy.
Kiều Hiểu Tinh mới được Ngôn Tử Kỳ đưa vào thế giới của dục vọng, vậy mà đã được chơi một màn quá mức kích thích!
Ngôn Tử Kỳ vận động thắt lưng rắn rỏi và bờ mông săn chắc đẩy thân hình Kiều Hiểu Tinh lên, rồi sau đó lại mạnh mẽ ấn xuống.
Anh thường xuyên tập thể hình, hai cánh tay ôm Kiều Hiểu Tinh trong thời gian dài vẫn không hề run rẩy lấy một cái.
“A Kỳ? Sao không nói gì vậy?”
“Ngôn tiên sinh… A… trả lời bạn anh… đi kìa.”
Tiếng nói của cô đứt quãng vì những cú đâm nảy lửa phía dưới.
Ngôn Tử Kỳ điều chỉnh hô hấp một chút, trầm giọng nói: “A Viễn, tôi bị người ta… bỏ thuốc… đang giải quyết.
Phiền cậu đi gọi bác sĩ đến đây giúp tôi.”
Tô Minh Viễn sửng sốt, ngay lập tức đồng ý.
Kiều Hiểu Tinh nằm ngửa như một mỹ nhân ngư, lưng trắng nõn tựa vào cửa gỗ, cái bụng nhỏ phẳng lì gồ lên hình dạng của gậy thịt thô dài.
Hoa huyệt kẹp chặt cự vật to lớn, cả người run lên bần bật, trong đầu như có pháo hoa nở rộ.
Dâm thủy từ nơi gắn kết thân mật của hai người nhỏ giọt chảy xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng nhỏ.
Bên ngoài cánh cửa gỗ, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, rút cục Ngôn Tử Kỳ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại bị hoa huyệt hút chặt làm cho rên lên một tiếng, vùi nguyên căn côn thịt vào hạ thể Kiều Hiểu Tinh, bắn đầy vào bên trong cô.
Khoái cảm lan từ xương cụt lên đến não bộ, cả người như có dòng điện chạy qua khiến cho da đầu tê rần rần.
Một dòng nước nóng rực quen thuộc phun vào bên trong tiểu huyệt, Kiều Hiểu Tinh giật mình, anh lại bắn bên trong sao?
“Ngôn tiên sinh, bạn thân của anh đứng bên ngoài, vậy mà anh vẫn còn cao hứng phun hết vào bên trong người yêu của anh ta?” Vừa mới cao trào chưa được bao lâu mà Kiều Hiểu Tinh đã bắt đầu bô bô cái miệng.
“Kiều tiểu thư, cô thì sao? Có sướng không? Đã bao giờ bị bạn thân của tôi bắn vào tận tử cung như vậy chưa?” Ngôn Tử Kỳ thở hổn hển cắn vào cổ cô, duỗi tay sờ xuống nơi kết hợp của cả hai quệt lấy một ít hỗn hợp màu trắng đục sền sệt bôi lên ngực Kiều Hiểu Tinh.
“Tất nhiên là chưa rồi, tiểu huyệt xinh đẹp của tôi chỉ muốn ăn tinh dịch của Ngôn tiên sinh mà thôi.”
Ngôn Tử Kỳ hít vào một hơi lạnh, đúng là anh đã xem nhẹ sự dâm đãng của cô gái này.
“Tôi cứ tưởng anh là chính nhân quân tử thế nào, hoá ra cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Ai nói với cô tôi là chính nhân quân tử?”
Kiều Hiểu Tinh nhất thời nghẹn họng.
Ngôn Tử Kỳ nói xong liền thả cô xuống đất, dùng hai ngón tay cắm vào hoa huyệt, moi ra một đống hỗn hợp chất lỏng mật dịch và tinh dịch của hai người.
Chân vừa mới chạm xuống đất, đầu gối của Kiều Hiểu Tinh đã mềm nhũn, nhưng vẫn rất mạnh miệng ngả ngớn.
“Ngôn tiên sinh, ai là người nói sẽ không bắn vào bên trong ấy nhỉ? Trong bụng tôi toàn là tinh hoa của anh đây này, trướng quá đi mất.”
“Đừng nhiều lời!”
Ngôn Tử Kỳ đánh mạnh vào mông Kiều Hiểu Tinh, nhặt cái váy trên mặt đất mặc vào cho cô, sau đó nhanh chóng mặc quần áo của chính mình, không quên nhặt lấy điện thoại đã bị ném hỏng nhét vào ví cầm tay