Phía góc hành lang có tiếng hai bước chân song song, là âm thanh của giày da gõ lộp cộp xuống sàn nhà.
Nghe tiếng vang nặng nề vọng lại, có vẻ đây là hai người đàn ông.
“A Viễn, Kiều Hiểu Tinh không xứng với cậu đâu.
Cô ta rõ ràng là loại con gái đào mỏ.”
Kiều Hiểu Tinh không có hứng thú nghe lén người khác nói chuyện, nhưng tên của cô lại xuất hiện trong cuộc hội thoại của bọn họ khiến cô không thể không ghé sát người vào mép tường, dỏng tai nghe ngóng tình hình.
Tô Minh Viễn sau khi nghe Ngôn Tử Kỳ nói thì hơi ngẩn người, một lúc lâu mới mỉm cười giải thích.
“A Kỳ, tất cả quà cáp tôi mua cho Tinh Tinh đều là tự nguyện.
Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi bất kì thứ gì.”
“Cô ta như thế là muốn lạt mềm buộc chặt, cậu không hiểu sao?”
“Không sao cả, chỉ cần cô ấy thích thì tôi sẽ lập tức đáp ứng, miễn là trong khả năng cho phép.” Tô Minh Viễn đút tay vào túi quần, nhún vai cười nói.
“Tô Minh Viễn, đầu cậu bị nhúng nước à? Cậu không quan tâm Kiều Hiểu Tinh tiếp cận cậu là vì vật chất, thậm chí là vị trí Tô thiếu phu nhân hay sao? Bạn gái và vợ tương lai của những người như chúng ta phải là một cô gái có gia cảnh tốt, học thức cao.
Còn loại bình hoa di động như cô ta, kể cả vui chơi qua đường cũng không nên, sớm muộn gì cũng làm tổn hại đến thanh danh.”
“Ngôn Tử Kỳ, đừng áp đặt tiêu chuẩn của cậu lên người tôi, những yêu cầu ở một người bạn gái của chúng ta hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, về xuất thân hay là học thức, Tinh Tinh đều rất ổn mà.
Gia đình kinh doanh bất động sản, cũng gọi là có điều kiện.
Cô ấy còn là sinh viên Học viện Hoàng gia Bắc Thần đấy.”
“Học viện mẫu giáo mà có cửa so với Đại học New York của tôi với cậu? Cái trường đó không phải toàn con nhà giàu dùng tiền chạy vào hay sao? Cậu đừng bênh cô ta, tôi đã điều tra rồi, điểm thi đầu vào của cô ta chỉ có 98, lại có mẹ là Phó hiệu trưởng, 100% đi cửa sau vào trường.”
Kiều Hiểu Tinh khóc thầm, lần đầu tiên cảm thấy con số 98 này thật là tai tiếng~ Biết thế ngày xưa cô chăm chỉ học hành để vớt vát điểm số cao hơn một chút, có phải bây giờ đỡ bị người ta coi thường rồi không.
“Sao cậu có thể nói về ngôi trường mà Ngôn An Dật em trai cậu theo học một cách tệ hại như vậy được nhỉ?” Tô Minh Viễn nở một nụ cười khó hiểu gặng hỏi.
“Chính vì gia đình tôi phải chạy tiền cho nó vào nên tôi mới càng khinh bỉ cái trường đó.
Quay lại cô gái kia đi, cô ta học ngành gì ấy nhỉ?” Ngôn Tử Kỳ khoanh tay, tiếp tục chất vấn bạn thân.
“Kiến trúc Nội thất.” Tô Minh Viễn sợ Ngôn Tử Kỳ không biết, liền bổ sung thêm một câu.
“Cô ấy vẽ đẹp lắm, tiếng Anh cũng siêu chuẩn.”
Kiều Hiểu Tinh dốt đều các môn, chỉ có môn hình hoạ và ngoại ngữ là luôn xếp top 3 cả khoa.
Ngay từ hồi bé tí cô đã sớm bộc lộ năng khiếu hội hoạ, thời đó bố mẹ cô chưa giàu có như bây giờ nhưng vẫn cho cô đi học vẽ và học ngoại ngữ.
Kiều Hiểu Tinh vẽ rất đẹp, hai bàn tay 10 ngón thì có đến 8 cái hoa tay, không những thế trí nhớ cực kì tốt, mới 4 tuổi mà bảng chữ cái ABC nhìn qua mấy lần đã thuộc làu làu.
“Tôi thật không khỏi hoài nghi, có khi bản thiết kế do cô ta vẽ ngay cả tỉ lệ đơn giản nhất cũng tính sai ấy chứ.
Nhà không sập mới là lạ.” Ngôn Tử Kỳ cong môi xì một tiếng.
“A Kỳ, là thiết kế nội thất, không phải thiết kế công trình…”
“Như nhau cả thôi.” Tô Minh Viễn chưa nói hết câu đã bị Ngôn Tử Kỳ ngắt lời.
“A Kỳ, lần đầu tiên tôi thấy cậu khắc nghiệt với con gái như thế đấy.” Tô Minh Viễn thở dài lắc đầu.
“Bây giờ cậu chẳng khác gì bố tôi, biết không hả?”
“Nếu tôi là bố cậu, tôi đã đánh gãy chân chó của cậu từ lâu rồi.” Ngôn Tử Kỳ đặt hai tay lên bả vai bạn thân, nghiêm túc nhả ra từng câu chữ có mức độ sát thương cực lớn.
“Nghe này, thằng nhóc An Dật học ở đó, tôi sớm đã nghe thấy từ miệng nó đủ mọi lời đồn về cái cô Kiều Hiểu Tinh này rồi.
Cái gì mà tính tình lẳng lơ, chuyên ngủ với đàn ông để moi tiền.
Tôi còn nghe được chuyện cô ta rất trắng nhưng chỗ đó vừa thâm đen vừa rộng, chắc chắn là đã bị nhiều người chơi qua rồi.”
Tốt xấu gì Kiều Hiểu Tinh cũng là người phụ nữ của anh, Tô Minh Viễn nghe không lọt tai nổi những lời này, khó chịu chau mày nói: “Tất cả chỉ là lời đồn nhảm nhí, nói thì hay lắm, nôn clip ra đây thì tôi mới tin.
Tôi là giảng viên của Tinh Tinh, sao lại không hiểu tính cách cô ấy.
Vả lại, tôi ở bên Tinh Tinh hơn một tháng rồi mà vẫn còn chưa chạm được vào người cô ấy, lấy đâu ra chuyện bị một đống người chơi qua.”
“Tôi nhắc lại lần nữa, đó chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt.” Ngôn Tử Kỳ bổ sung thêm một câu.
“A Viễn, cậu sắp hết thuốc chữa rồi.
Sau này nếu cô ta có bào hết tiền của cậu thì cũng đừng quay ra trách tôi không cảnh báo trước.”
“Tôi thấy cậu suy nghĩ tiêu cực quá rồi đấy.
Theo tôi, điều kiện vật chất cũng là một loại ưu điểm của bản thân, con người ta yêu thích nhau không phải là vì nhìn vào ưu điểm của đối phương hay sao? Tinh Tinh nhìn trúng túi tiền của tôi đâu có khác gì cô ấy đang nhìn trúng tôi.
Cô ấy muốn tiền, tôi có, tôi cho, hết tiền thì kiếm lại, có sao đâu?”
Ngôn Tử Kỳ mở to mắt, biểu hiện như bị sét đánh.
“Điên rồi, cậu thực sự bị điên rồi.
Sao tôi lại có một người bạn ngu ngốc như cậu cơ chứ?”
Kiều Hiểu Tinh nghe lỏm toàn bộ cuộc đối thoại, sau khi nghe Ngôn Tử Kỳ nói xấu cô sau lưng, còn muốn chia rẽ tình cảm của cô và bạn trai thì thở dài một hơi.
Tuy cô rất có hứng thú với Ngôn Tử Kỳ, nhưng anh ta đã công khai khinh thường cô như thế, cô hà cớ gì phải mặt nóng dán mông lạnh cơ chứ?
Ngược lại, nghe những lời thổ lộ của Tô Minh Viễn, cô thấy cảm động phết đấy.
Thôi được rồi,