“Tinh Tinh, tôi đến phát điên vì em mất thôi.” Ngôn Tử Kỳ thỏa mãn ôm trọn thân thể ngọc ngà vào trong lòng, dang chân quỳ ở hai bên hông cô gái, không còn nhẫn nại để làm bước dạo đầu, lấy ra vật nam tính dùng lực cắm nguyên căn vào trong.
“Ngôn Tử Kỳ, tôi ĐM cả nhà anh!” Cảm giác bị dị vật khổng lồ lấp đầy bất ngờ ập đến, hạ thân vẫn còn khô ráo khiến Kiều Hiểu Tinh đau đến ứa nước mắt, môi đỏ phun ra lời lẽ chửi rủa.
Kiều Hiểu Tinh bị đau nên bên dưới kẹp rất chặt, Ngôn Tử Kỳ bị hút chặt, chặt đến mức anh không chịu nổi phải hít sâu mấy hơi mới nhịn xuống được cảm giác muốn bắn ra, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Tinh Tinh, thả lỏng nào, đừng để mình bị thương.”
Anh chống hai tay trên người cô, thở hổn hển khó nhọc, từng chút tiến vào tiểu huyệt vẫn còn chưa đủ ướt át của cô, thắt lưng liên tục đưa đẩy, cú sau mạnh hơn cú trước.
Tiểu huyệt ban nãy còn đau rát, dưới sự rong ruổi của anh dần dần lan tỏa dòng khoái cảm quen thuộc, chất lỏng ấm nóng từ từ chảy ra giúp vật nam tính ra vào dễ dàng.
“Em ướt nhanh thật đấy, hồ ly tinh lẳng lơ.”
Thấy cơ thể cô đặc biệt mẫn cảm trước mình như vậy, tự tôn đàn ông của anh hoàn toàn được thoả mãn.
Hoa huyệt non mềm cắn chặt lấy anh mỗi khi anh tiến vào, khiến Ngôn Tử Kỳ cảm thấy như mình đang lạc trên chốn thiên đường vậy.
“Ban nãy em dám khiêu khích tôi, đây là hình phạt!” Ngôn Tử Kỳ ra sức ngậm mút trêu đùa hai đoá hoa trước ngực khiến cô không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
“Ái phi, hôm nay trẫm lật thẻ bài ra tên của nàng.
Hầu hạ trẫm cho tốt, trẫm sẽ sắc phong cho nàng làm Hoàng quý phi.”
Kiều Hiểu Tinh vừa tức vừa buồn cười đấm nhẹ vào ngực anh.
“Sao anh lại dai như đỉa vậy hả? Rõ ràng tôi đã nói không muốn tiếp tục làm bạn giường với anh nữa rồi cơ mà.”
“Em muốn cắt đứt quan hệ với tôi để đến với thằng nhóc kia đúng không? Đừng có hòng! Trò chơi là do em bắt đầu nhưng bao giờ kết thúc lại là do tôi quyết định.
Tôi mệnh hoả, ngay từ đầu em đã đùa với lửa rồi, bây giờ em bị lửa thiêu cháy cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước.”
Mệnh hoả cơ đấy, bảo sao cứ điên lên là sồn sồn lao vào đánh người.
“Vậy khi nào mới có thể kết thúc?”
“Khi nào tôi chơi đủ mới thôi.
Nếu để tôi thấy em cà lơ phất phơ với thằng nhóc đó nữa, tôi không dám đảo bảo sẽ chơi em đến hỏng.”
“Ngôn tiên sinh, dáng vẻ này của anh thực sự rất giống đang ghen tuông đấy.”
Đáy mắt Ngôn Tử Kỳ xẹt qua một tia ác ý, lời nói của anh luẩn quẩn bên tai cô.
“Đúng, người phụ nữ chết tiệt này, tôi đang ghen đấy.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện cái huyệt nhỏ chặt khít của em phải chia sẻ cho gậy thịt của năm bảy thằng khác, tôi làm sao có thể không ghen được cơ chứ?”
Nụ cười trên môi Kiều Hiểu Tinh cứng đờ trong chớp mắt.
“Đồ khốn nạn!” Kiều Hiểu Tinh tức giận vung tay định tát anh, nhưng bàn tay vừa vung lên liền bị anh tóm chặt, khống chế trên đỉnh đầu.
“Khốn nạn thì sao, miễn là có thể cho em dục tiên dục tử.
Thằng nhóc kia còn chưa nếm mùi đàn bà thì biết cái quái gì, sao mà thoả mãn người dâm đãng như em được?”
Nước mắt của cô bỗng dưng trào ra, cô dùng sức giãy giụa đấm đá anh.
Mặc cho cô khóc lóc phản kháng, anh vẫn nhất quyết không rút ra, thậm chí còn thúc vào sâu hơn nữa.
Giọng nói khàn đặc vì dục vọng của anh hòa lẫn với tiếng nước lép nhép cùng tiếng da thịt va chạm.
“Tiểu hồ ly tinh, em có biết chỗ này của em khao khát tôi đến mức nào không? Khao khát đến độ sẵn sàng làm dâm phụ phản bội người yêu đấy.”
Ngôn Tử Kỳ không biết bản thân hôm nay ăn phải hũ giấm khổng lồ nào mà lại giận chó đánh mèo như vậy.
“Tôi mà là dâm phụ thì anh chính là gian phu, tự hào gớm nhỉ? Hai năm trước anh làm tiểu tam, bây giờ lại muốn làm tiểu tam tiếp, nghiện rồi à? Tôi tuy vô liêm sỉ nhưng ít nhất còn chưa bao giờ có ý định làm tiểu tam đâu đấy.”
“Em im mồm, em không có tư cách nhắc đến Giai… đến cô ấy.” Ngôn Tử Kỳ thẹn quá hoá giận, khuôn mặt trầm hẳn xuống.
“Sao? Đụng phải bạch nguyệt quang trong lòng anh nên anh tức giận à?”
Kiều Hiểu Tinh vô cùng ấm ức, khóc càng dữ dội hơn.
“Em khóc cái gì?” Ngôn Tử Kỳ hơi hơi luống cuống.
“Người bị đá là tôi, tôi nên khóc mới đúng chứ.”
Kiều Hiểu Tinh không phải là đứa con gái thích khóc, nhưng người đàn ông đáng ghét này cứ độc mồm độc miệng như vậy làm cô tức phát khóc.
Ngôn Tử Kỳ cuối cùng cũng phải mềm lòng trước bộ dạng yếu đuối của cô gái đang không ngừng rơi nước mắt, cúi đầu hôn lên khoé mắt cô dỗ dành.
“Tinh Tinh ngoan, đừng khóc mà.”
“Tại sao anh lại đáng ghét thế hả? Lúc nào cũng phải sỉ nhục tôi mới chịu được à? Tôi làm cho anh sung sướng mà anh lại hung dữ với tôi như vậy.”
“Được được