Ngón tay Kiều Hiểu Tinh nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Ngôn Tử Kỳ, đầu ngón tay vuốt dọc theo sống mũi đi xuống.
Người đàn ông này, sao say rượu mà vẫn đẹp trai ngời ngời thế nhỉ? Đúng lúc ngón tay cô sắp dừng lại trên môi anh, cả người cô nháy mắt bị đè xuống phía dưới.
Môi lưỡi hai người dán chặt vào nhau, đầu lưỡi vờn qua vờn lại khiêu khích, Kiều Hiểu Tinh bị hương rượu nồng đậm trong miệng anh làm cho choáng váng.
Haizzz, chỉ đưa người say về thôi mà lại bị đè, đúng là không có một chút chí khí nào cả.
Kiều Hiểu Tinh mặc một chiếc váy ngủ hai dây, khoác thêm áo choàng lụa bên ngoài, sau một hồi cọ xát, áo choàng bị tuột ra, một bên dây cũng rơi xuống, lộ ra bả vai trắng ngần và non nửa bầu ngực tròn trịa.
Ngôn Tử Kỳ như một chú chó to xác gặp được cục xương ngon lành, một tay siết chặt eo cô, tay kia ôm lấy bộ ngực cao vút ngậm vào miệng mút mát.
Anh say rượu lại càng hưng phấn, váy ngủ hai dây mỏng manh bị xé rách.
Kiều Hiểu Tinh vô cùng ảo não, ngủ thì ngủ, tại sao cứ phải phá hỏng quần áo của cô vậy hả?
Quần áo từng cái từng cái rơi xuống, hai người trần trụi quấn lấy nhau trên giường.
Ngôn Tử Kỳ vuốt ve cơ thể cô, khi thăm dò xuống bên dưới mới phát hiện cô đã ướt.
Kiều Hiểu Tinh động tình rất nhanh, thế nên anh không cần dành quá nhiều thời gian mơn trớn dạo đầu.
Trong cơn nửa tỉnh nửa say, Ngôn Tử Kỳ bỗng nhiên không thể tìm thấy đường vào.
Anh cầm vật nam tính to lớn của mình chọc lung tung, ánh mắt nhìn cô vừa đáng thương vừa vô tội, giọng khàn đặc: “Giúp anh đi, anh khó chịu.”
Kiều Hiểu Tinh không ngần ngại nhẹ nhàng nắm lấy.
Hơi thở của anh lập tức căng thẳng, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.
Cô cố tình cử động một ngón tay, người anh run lên nhè nhẹ, cổ họng bật ra những âm thanh gấp gáp.
Kiều Hiểu Tinh nhoẻn miệng cười giúp anh cầm nó nhét vào, từng chút một đâm sâu vào trong cơ thể cô, toàn thân cô giống như bị căng trướng lên vậy.
Cả hai đã không làm tình trong nhiều ngày, đến lúc cây gậy đi vào toàn bộ, đồng loạt thở ra một tiếng thoải mái.
Hạ thân hai người kết hợp chặt chẽ, mồ hôi trên người anh nhỏ giọt lên người cô, hơi thở nóng hổi hoà quyện vào nhau.
Tất cả nhớ nhung đều được giải phóng hoàn toàn, mãi cho đến khi cả hai cùng bị khoái cảm kịch liệt ập xuống, cùng nhau đạt đến cao trào.
Ngôn Tử Kỳ ôm Kiều Hiểu Tinh trở mình, để cô nằm trên ngực anh, vật khổng lồ vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, tay anh vuốt ve lưng trần của cô, thì thầm nói: “Chỗ này chỉ được cho anh làm, nhớ chưa?”
Kiều Hiểu Tinh không thể kìm chế được cắn vào ngực anh, khẽ mắng: “Đồ bá đạo.”
Ngôn Tử Kỳ nghển cổ lên hôn chóc một cái vào môi cô.
“Anh không nói đùa đâu.”
Chờ đến khi cả hai người bình ổn lại tinh thần, gậy thịt bên trong hoa huyệt lại bắt đầu trở nên căng trướng phình to.
“Lúc nào muốn em cũng không đủ, làm một lần nữa nhé?”
Tiếng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai, hoa huyệt đột nhiên bị anh không báo trước tiến vào khiến cho cô ngửa đầu há miệng thở dốc, trên mặt nhuốm đầy dục vọng, dáng vẻ vừa kiều diễm vừa gợi cảm.
Anh siết chặt vòng eo cô, nâng hai chân cô lên đặt trên bả vai dày rộng của mình, đưa đẩy thắt lưng dập mạnh từng cái, vừa nhanh vừa sâu, sức lực ngày càng nặng nề.
Cô nằm bên dưới vặn vẹo eo nhỏ hùa theo sự xâm chiếm của anh, tầng tầng lớp lớp thịt non trong hoa huyệt không tự chủ được mà xoắn chặt, như hàng trăm cái miệng nhỏ ấm áp bao bọc lấy vật hung hăng dữ tợn đang không ngừng thọc vào rút ra kia.
Khoái cảm ùa đến dồn dập, cô chỉ có thể ưỡn cong cơ thể, đôi chân trắng mịn lắc lư trong không khí, hai trái đào mật trước ngực đung đưa loạn xạ.
Ngoài trời đã đen kịt, phòng ngủ kéo rèm tối đen như mực, tiếng hít thở thô nặng quanh quẩn, tình cảm lưu luyến ngọt ngào chỉ mới bắt đầu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngôn Tử Kỳ thấy chỗ nằm bên cạnh đã trống trơn.
Drap giường nhăn nhúm thành một mảng lớn, trên bề mặt dính đầy chất lỏng của cả hai.
“Kiều Hiểu Tinh, em là cái đồ tra nữ, ăn xong cuốn gói chạy mất!”
“Anh nói ai cuốn gói chạy mất?” Kiều Hiểu Tinh đứng khoanh tay tựa vào cửa phòng ngủ châm chọc.
“Còn nữa, đây là nhà tôi.”
Cô mặc áo sơ mi của anh miễn cưỡng che được nửa người trên, hàng cúc cài xiêu vẹo, nửa người dưới hoàn toàn trần trụi.
Ngôn Tử Kỳ hấp tấp tung chăn chạy đến kéo cô đè xuống giường, cắn lỗ tai cô rồi mút nhẹ.
“Em thật quá đáng ghét.”
“Vậy anh cứ quấn lấy tôi làm gì? Đừng bảo anh muốn nói chuyện yêu đương với tôi đấy nhé.”
“Vì em xinh, ngực khủng, mông cong, đã bị anh đè ra vô số lần nhưng bên dưới vẫn còn chặt, lại còn rất nhiều nước.
Trên giường biết chơi, vỗ mông biết đổi tư thế, dưới giường không lèo nhèo.” Ngôn Tử Kỳ cười cười liệt kê một loạt.
“Anh cút ra khỏi nhà tôi!” Kiều Hiểu Tinh rít lên.
“Anh chưa nói xong, có lẽ bên dưới bị kẹp chặt quá nên tinh trùng lên não, khiến anh bị ngu ngốc mới đi thích em.”
Kiều Hiểu Tinh hơi ngẩn ra, sau khi hiểu ra ý tứ của anh thì cười rộ lên, dùng hai chân quặp chặt vào bờ mông săn chắc của người đàn ông.
“Baby, cách anh thổ lộ tình cảm đáng yêu chết mất.”
“Haizzz, anh điên rồi mới bằng lòng để em đùa giỡn như thế này!” Ngôn Tử Kỳ cuối cùng cũng không thể dối lòng thêm nữa, anh hùng chớp mắt quăng hết mũ giáp trước ải mỹ nhân.
“Gần đây anh cứ luôn tự hỏi, anh cố chấp với em như vậy rút cục là vì cái gì.”
“Là gì?”
“Ban đầu anh cho rằng bản thân chỉ say mê thân thể em, nhưng nhìn em ở bên người khác, anh không chịu nổi.
Anh không biết chúng ta ở bên nhau sẽ như thế nào, nhưng anh biết nếu thả em đi, anh chắc chắn sẽ hối hận.
Tinh Tinh, anh muốn làm bạn trai của em.”
“Nhưng tôi không thích anh, tôi chỉ thích khuôn mặt với hàng họ của anh thôi.” Kiều Hiểu Tinh dẩu môi nói.
Ngôn Tử Kỳ lật người cô lại, đánh mấy cái xuống mông cô.
“Này, sao lại đánh tôi?” Kiều Hiểu Tinh trừng mắt bất mãn nói.
“Đánh cho IQ của em cao lên.
Người bạn trai như anh bao nhiêu người nằm mơ cũng không có được đâu.”
Kiều Hiểu Tinh đột ngột dấy lên lòng phản nghịch.
“Đúng vậy, anh xuất sắc quá, tôi trèo cao không nổi.” Nói xong còn hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.
“Nhưng anh để mắt đến em rồi, em muốn chạy cũng không được.” Ngôn Tử Kỳ không cho cô từ chối, gác cằm lên đầu cô.
“Quà anh gửi, có vừa lòng không?”
“Chưa mở ra xem nên cũng không biết.” Kiều Hiểu Tinh cúi đầu nghịch móng tay.
Thật ra cô có mở ra xem vài món nhưng không hề động vào.
“Tại sao không xem?” Ngôn Tử Kỳ nhíu mày không vui.
“Muốn lấy lòng tôi không dễ dàng như thế đâu.
Vài ba món đồ đó mà cũng đòi thu phục tôi sao?” Kiều Hiểu Tinh cong cớn bĩu môi.
“Trong đó có một cái túi Hermes Birkin da cá sấu bạch tạng.”
“Thật không? Tôi muốn đi xem.” Kiều Hiểu Tinh ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô.
Nếu chụp ảnh nó rồi đăng lên vòng bạn bè, không nổ tin nhắn mới là lạ.
Ngôn Tử Kỳ đè thẳng lên người cô, tốc áo sơ mi của cô lên đến ngực, giọng anh khàn đi, tiếng được tiếng mất.
“Xem sau, làm trước đã.”
Kiều Hiểu Tinh thở dài.
“Trong đầu anh chỉ có chuyện này thôi à?”
Ngôn Tử Kỳ cao giọng nở nụ cười.
“Trong đầu anh chỉ toàn là em, ngày nào cũng muốn làm em.”
Kiều Hiểu Tinh không cự tuyệt, mà có muốn thì cũng không cự tuyệt nổi, bị làm đến lúc mơ mơ màng màng