Kiều Hiểu Tinh mơ mơ màng màng cảm giác có vật ấm nóng lướt trên cổ, trước ngực hơi lạnh.
Cô giật mình mở mắt, quả nhiên là cô đang bị con sói đói nào đó đè xuống giường, hai tay anh chống hai bên sườn cô, đầu chôn trước ngực cô gặm cắn.
“Tử Kỳ…” Cô muốn ngăn cản anh nhưng miệng mở ra chỉ toàn là âm thanh rên rỉ, thân hình không tự chủ uốn cong lên, phía bụng dưới như có một luồng nhiệt nóng rực.
Nghe tiếng kêu vụn vặt của cô, Ngôn Tử Kỳ như được cổ vũ, càng ra sức liếm mút nhiều hơn.
“Được không?” Giọng nói trầm khàn mang theo chút lười biếng của Ngôn Tử Kỳ vang lên bên tai cô.
8 giờ sáng Ngôn Tử Kỳ phải lên máy bay đi công tác nước ngoài nên anh đánh thức cô dậy từ rất sớm.
Do hai người chiến tranh lạnh nửa tháng, cộng với công việc dạo gần đây bận rộn, mấy lần đêm qua làm sao có thể thỏa mãn.
Anh lật người đè lên cô, quyết định ăn sạch tiểu yêu tinh này một lần trước khi ra sân bay.
Kiều Hiểu Tinh chống hai tay lên ngực anh muốn đẩy ra, giọng cô mềm nhũn yếu ớt lạ thường: “Em buồn ngủ lắm, không làm đâu.”
“Em ngủ của em, anh làm của anh.” Anh cuốn lấy cánh môi mềm mại của cô, nụ hôn ôn nhu dần dần trở nên nóng bỏng, bàn tay phủ lên âm đế của cô, tìm điểm mẫn cảm xoa nắn.
“Sinh hoạt vô độ, bảo sao trước kia không người phụ nữ nào chịu được anh.” Kiều Hiểu Tinh bị hụt hơi, đẩy mặt anh ra rầm rầm rì rì lên án.
“Nói linh tinh cái gì đấy, anh chỉ vô độ với một mình em thôi.” Anh vừa cười vừa cọ chóp mũi vào cổ cô.
“Anh sắp đi công tác hơn 1 tuần liền, nếu bây giờ không làm thì anh sẽ nhớ tiểu huyệt tham ăn này chết mất.”
“Một lần thôi đấy nhé.”
Ngôn Tử Kỳ kéo đôi chân dài thon thả đang khép chặt của cô sang hai bên, ngắm nhìn đoá hoa đang run rẩy khép mở dưới ma trảo của mình.
“Tinh Tinh, em gái của con sao lúc nào cũng ướt sũng vậy? Có phải đã muốn ba ba từ sớm rồi phải không?” Ngón giữa của anh đâm vào rút ra, làm cô khẽ rên thành tiếng.
“Lại còn hút rất chặt, thật là hung dữ mà.”
Xin hỏi, vị Ngôn tiên sinh này chơi trò loạn luân đến nghiện rồi đúng không?
“Tiểu Kiều lúc nào chẳng ướt, đâu phải chỉ ướt với mỗi mình ba ba.” Kiều Hiểu Tinh cắn môi dưới, nở nụ cười quyến rũ.
“Con gái hư hỏng, ba ba phải dùng roi lớn dạy dỗ lại con!” Ngôn Tử Kỳ vỗ mông cô một cái, đỡ lấy quy đầu sớm đã không nhịn được, tách hai cánh hoa trơn bóng, đẩy vào hoa huyệt kiều nộn.
Tiếng rên rỉ của hai người đồng loạt tràn ra, không thể phân biệt được ai trước ai sau.
Bên trong phòng ngủ vẫn kéo rèm, ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, Ngôn Tử Kỳ dùng hai cánh tay chống nửa người xuống giường, bao bọc Kiều Hiểu Tinh trong hơi thở nam tính của mình, nửa thân dưới ghé vào người cô dùng sức đưa đẩy thắt lưng.
Kiều Hiểu Tinh hé miệng thở hổn hển, bàn tay đặt trên lồng ngực rắn chắc nắm chặt lại, hạ thân bị anh xâm nhập mạnh bạo đến nỗi mười đầu ngón chân cũng co lại.
“Sướng không bảo bối?”
“A… ba ba giỏi quá… con chết mất… Ba ba mạnh nữa lên…”
Tiếng da thịt va chạm hòa lẫn với từng câu chữ thô tục kích động theo từng cái rút ra đâm vào tạo nên một khung cảnh hết sức ái muội vào buổi sớm mai.
Bầu không khí trong phòng lúc này tràn ngập hương vị hoan ái dâm mỹ.
Ngôn Tử Kỳ tốc chiến tốc thắng, sau khi làm cho Kiều Hiểu Tinh vui sướng rồi, anh phá lệ chạy nước rút giải phóng bản thân nhanh hơn bình thường.
Cả thân hình nặng nề đè lên người cô thở dốc, mất tận vài phút mới bắn tinh xong.
Toàn thân Kiều Hiểu Tinh run lên, chỉ cảm thấy trong đầu như đang có từng trận pháo hoa nở rộ.
Sau cơn triền miên mãnh liệt, Ngôn Tử Kỳ lật người cô lại, mãn nguyện dùng môi lưỡi vẽ lên tấm lưng trần của cô làm một loạt dấu hôn.
Nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận cùng dáng vẻ kiều mị mê người đang đắm chìm trong dục vọng, ham muốn chiếm hữu lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Ngôn Tử Kỳ vùi đầu vào cần cổ cô mỉm cười, bên dưới vẫn gắn kết chặt chẽ, anh khẽ vuốt tấm lưng trần trắng nõn chi chít dấu hôn của Kiều Hiểu Tinh, anh yêu chết thân thể xinh đẹp này của cô!
“Bảo bối, có mệt không?”
“Anh hỏi thừa!” Kiều Hiểu Tinh lườm anh một cái, cô mệt đến nỗi không buồn cử động kể cả một ngón tay đây này.
“Tinh Tinh, em đúng là yêu tinh mê hoặc đàn ông, em lại làm anh chào cờ rồi này.” Ngôn Tử Kỳ nhếch môi cười, ánh mắt loé lên tia xấu xa, thái độ rất thiếu đứng đắn.
“Nếu không mệt thì làm tiếp…”
Tên đàn ông tâm địa độc ác này, cho anh một ít màu sắc anh còn muốn mở cả phường nhuộm?
“Đồ hư hỏng, đi mau đi.
Làm sếp lớn đừng đến trễ giờ.” Kiều Hiểu Tinh chu môi hờn trách, sau đó vùi mặt vào gối làm đà điểu.
Nếu biết trước cuộc sống hiện tại bị vắt kiệt sức lực như vắt sữa bò như thế này thì cô đã không thèm nói chuyện yêu đương với đàn ông tập thể hình, do chế độ ăn uống và luyện tập nên tinh lực lúc nào cũng dư thừa như vậy đấy.
Mỗi lần làm xong cô mệt muốn chết, còn anh lại mang theo khuôn mặt sáng láng sảng khoái đi ngủ, ngủ qua một đêm lại bừng bừng hưng phấn như uống phải thuốc kích dục.
Nghĩ đến việc sắp phải ra sân bay, Ngôn Tử Kỳ mới miễn cưỡng rút ra, dùng quy đầu ướt đẫm vẽ loạn lên mông Kiều Hiểu Tinh đến nỗi cô phải phát cáu mới chịu cười hả hê đắp lại chăn cho cô, còn mình thì vào tắm rửa thay quần áo.
Xong xuôi, anh kéo theo vali đã sắp xếp sẵn đồ dùng cần thiết, đến bên giường dịu dàng gạt mấy lọn tóc loà xoà trước trán Kiều Hiểu Tinh, cúi người đặt xuống một nụ hôn.
“Anh đi nhé, lát nữa dậy nhớ ăn sáng.
Học hành chăm chỉ, không được bỏ tiết, học xong đừng la cà lung tung, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.”
Hừ, dặn dò không khác gì một ông bố tận tâm!
Kiều Hiểu Tinh dùng giọng mũi ậm ừ mấy tiếng rồi cọ đầu vào tay anh, chớp mắt nhìn theo bóng dáng Ngôn Tử Kỳ khuất sau cánh cửa, trong lòng vui như trẩy hội.
Tự do muôn năm!
Trước khi lên máy bay Ngôn Tử Kỳ lại gọi cho Kiều Hiểu Tinh, quyến luyến một hồi lâu mới chịu cúp máy.
Kiều Hiểu Tinh sau khi tắt điện thoại thì ngủ đến giữa trưa mới dậy, ăn uống qua loa rồi đến trường học 2 tiết buổi chiều, học xong lại thay quần áo thoải mái đến nhà Tiểu Niệm chơi.
Tiểu Niệm mua được hai vé tham dự concert của nhóm nhạc nam nổi tiếng 4Seasons liền rủ Kiều Hiểu Tinh đi xem cùng, chắc là muốn cảm ơn cô đã giúp cô ấy dàn xếp vụ va chạm xe cộ.
Nhóm nhạc này