Kiều Hiểu Tinh và Tô Minh Viễn ngồi trước quầy bar cùng nhau uống rượu, anh một ly em một ly.
Không chịu nổi văn vẻ sướt mướt sến sẩm của Tô Minh Viễn thêm một giây phút nào nữa, cuối cùng Kiều Hiểu Tinh cũng cho anh ta một cơ hội theo đuổi cô lại từ đầu.
Anh ta thích thì đi mà theo đuổi cô, cô có đồng ý hay không là chuyện của cô.
Sở dĩ Kiều Hiểu Tinh quyết định như vậy là vì cô phát hiện ra cái tên Tô Minh Viễn đúng là một cái thẻ bạch kim lấp lánh.
Với danh nghĩa là bạn gái của anh ta, cô đi đến đâu cũng được coi là VIP, làm gì cũng được ưu tiên.
Một số người trong giới hào môn không biết chuyện bọn họ ầm ĩ chia tay, cho rằng Kiều Hiểu Tinh vẫn còn là bạn gái của Tô Minh Viễn.
Kiều Hiểu Tinh cố tình không giải thích, cứ như vậy mà núp dưới cây cổ thụ Tô Minh Viễn, nhàn nhã hưởng thụ.
Tô Minh Viễn cũng im lặng không hề lên tiếng đính chính, hoặc là do cảm thấy có lỗi với cô hoặc là đã mê muội cô đến chết rồi, cũng có thể là cả hai.
Trong chuyện này, Kiều Hiểu Tinh quả thực đã lợi dụng Tô Minh Viễn, lại còn lợi dụng một cách cực kì vô tư, hoàn toàn không có một chút cảm giác áy náy hay tội lỗi nào cả.
Tiền bạc hay quà cáp anh ta đưa cô không dùng, nhưng một số lợi ích nho nhỏ từ người ngoài thì cô lại nhận.
Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn tự nhận mình là người vô sỉ như thế!
Chuyện Tô Minh Viễn và Kiều Hiểu Tinh chia tay, ngay cả Ngôn Tử Kỳ cũng không biết.
Vậy nên, buổi tối ngày hôm nay không có lịch trình làm việc, Ngôn Tử Kỳ quyết tâm đến làm một chuyện quan trọng.
Tô Minh Viễn nãy giờ đã uống kha khá rượu vào bụng, trong người có chút men say, ngựa quen đường cũ vùi đầu vào cổ Kiều Hiểu Tinh cắn mút, bàn tay cũng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Kiều Hiểu Tinh đang định đẩy anh ta ra, bất chợt ngước lên, liền chạm phải ánh mắt sắc bén của Ngôn Tử Kỳ.
Cô giật mình thon thót, đẩy đầu Tô Minh Viễn sang một bên, nhẹ giọng nói: “Bạn anh đến kìa.”
Tô Minh Viễn mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn, thấy bạn thân ngồi gần đó, vui vẻ cười nói: “A Kỳ, đến lúc nào thế? Sao không gọi cho anh em một câu?”
“Vừa mới đến.” Ngôn Tử Kỳ nhàn nhạt trả lời, trong lòng thầm mắng Tô Minh Viễn còn nhớ mình có một người bạn thân là anh cơ à.
“Tôi với cậu tâm linh tương thông hay là cậu theo dõi tôi đấy?” Tô Minh Viễn ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, cười ngả ngớn.
“Tôi vừa tiễn đối tác về, thấy cậu ở đây thì đến ngồi cùng.” Ngôn Tử Kỳ hơi hơi chột dạ, câu sau đá câu trước.
Kiều Hiểu Tinh lén lút bĩu môi, bụng nghĩ nếu Ngôn Tử Kỳ không cố ý bám đuôi Tô Minh Viễn thì cô sẽ đi bằng đầu.
“Chơi vui nhé.” Tô Minh Viễn làm gì có tâm tư để ý đến lời nói dối đầy lỗ hổng của Ngôn Tử Kỳ, tiếp tục trồng dâu tây trên cổ Kiều Hiểu Tinh.
Kiều Hiểu Tinh giữ vẻ mặt tươi cười liếc mắt sang ghế đối diện, dùng ánh mắt thách thức đáp trả người đàn ông đang nhìn cô như muốn nuốt chửng.
Trái với lần đầu gặp mặt đã trực tiếp gọi cô là “loại phụ nữ này nọ”, hôm nay Ngôn Tử Kỳ ngồi uống rượu rất im lặng, một mực chăm chú quan sát cô, bên cạnh không hề có lấy bóng hồng nào.
Tô Minh Viễn thấy người con gái trong lòng không giãy ra, lại càng ôm cô chặt tới mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, môi lưỡi dần dần hướng lên đôi môi cô, cô liền nghiêng mặt tránh đi.
Tô Minh Viễn hôn hụt, vẫn không chịu từ bỏ ý định, cũng nghiêng đầu sang theo.
Kết quả anh ta vừa nghiêng qua thì Kiều Hiểu Tinh lại quay đầu sang hướng khác.
Tô Minh Viễn lại đuổi theo, dường như anh ta rất kiên nhẫn, nhất định phải hôn cô cho bằng được.
Kiều Hiểu Tinh đưa tay giữ cằm anh ta lại, nhíu mày trừng mắt cười nói: “Tô Minh Viễn, đừng lộn xộn nữa.”
Từ lúc chia tay, cô không gọi anh ta là Minh Viễn nữa, trực tiếp gọi đầy đủ họ tên.
Tô Minh Viễn hơi hơi khó chịu, vừa nóng giận vừa hờn dỗi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tinh Tinh, cho anh hôn một cái đi mà.
Anh nhớ em lắm.” Nói rồi lại nghiêng người sang.
Kiều Hiểu Tinh dùng ngón tay chặn đôi môi kia lại, ghé sát vào tai với anh ta nói nhỏ: “Ở đây còn có bạn anh mà.”
“Kệ cậu ta đi.” Tô Minh Viễn lớn tiếng nói.
Ngôn Tử Kỳ nhìn một màn đuổi bắt bên này, khẽ nhếch khoé môi cười lạnh.
Hôm nay anh đã gắn camera mini vào cúc áo, định dùng những đoạn clip nóng mắt này đưa cho bố mẹ Tô Minh Viễn xem, để bọn họ tự mình ra tay dẹp loạn.
Nãy giờ Ngôn Tử Kỳ vẫn không rời ánh mắt khỏi hai người, Kiều Hiểu Tinh chợt thấy hơi ngại ngùng, chắc là toàn bộ hành động ái muội của cô và Tô Minh Viễn anh ta không hề bỏ sót lấy một giây đấy nhỉ? Càng nghĩ cô càng thấy kích thích, người đàn ông gàn dở này, miệng thì nói