Tô Minh Viễn vừa mới đi được mấy bước thì nhận được cuộc gọi của bố, bên trong phòng ăn mọi người nói chuyện hơi ồn ào, anh ta liền đi ra ngoài, lên thẳng tầng trên nghe điện thoại.
Đôi trẻ lau súng cướp cò một hồi, rõ ràng là chưa hề thoả mãn.
Ngôn Tử Kỳ liếc mắt nhìn cô cười cười đầy ẩn ý, ánh mắt này của anh chính là muốn làm tình.
Kiều Hiểu Tinh cũng dùng đuôi mắt liếc lại anh, sau đó không ai bảo ai người trước người sau kéo ghế rời đi.
Giữa hai người đã hình thành nên một sự ăn ý tuyệt vời.
Chu Hành vừa nhìn một cái đã biết ngay đôi nam nữ này định làm gì, ban đầu anh ta hơi sửng sốt một chút, nhưng sau khi thấy nụ cười như có như không của Ngôn Tử Kỳ thì rất biết điều ngồi im, không dám ho he một câu.
Anh ta bắt đầu suy miên man suy nghĩ, thì ra Kiều Hiểu Tinh cố ý đánh rơi thìa là để có cớ chui xuống gầm bàn.
Vị Kiều tiểu thư này lớn lên quả thực rất xinh đẹp, nhưng đây rõ ràng là hồng nhan hoạ thuỷ rồi.
Không ngờ lão đại lại vì cô gái đó mà sẵn sàng đội mũ xanh lên đầu anh em.
Chưa kể hai con người này giữa thanh thiên bạch nhật lại dám chơi lớn, quá là to gan rồi nha!
Tô Minh Viễn nghe điện thoại xong quay lại, thấy hai cái ghế bên cạnh đều trống không thì hỏi Chu Hành.
“Đi vệ sinh rồi.” Chu Hành tuy có cái miệng tiện nhưng tính cách lại rất khôn ngoan, có một số chuyện anh ta quyết định giả ngu, không thì chắc chắn sẽ xảy ra một màn huynh đệ tương tàn.
Ai bảo Ngôn Tử Kỳ là lão đại của bọn họ cơ chứ? Đứng trước một người mạnh vừa và một người cực kì mạnh, ai khôn ngoan đều chọn vế sau.
Hơn nữa, người như Ngôn Tử Kỳ có hàng vạn cách khiến anh ta im miệng, anh ta không dại gì mà đâm đầu vào hố lửa.
Thôi thì, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Nghe câu trả lời của Chu Hành, Tô Minh Viễn cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng mãi cũng không nghĩ ra lạ ở chỗ nào.
Anh ta chỉ nhíu mày, quyết định không hỏi thêm gì nữa, ngồi xuống tiếp tục ăn uống.
Mặc dù anh ta đôi lúc cũng sinh lòng hoài nghi, nhưng rồi sau đó lại trách mình nghĩ ngợi nhiều.
Không có mặt Ngôn Tử Kỳ ở đây, một người trong nhóm mạnh miệng cười hề hề nói: “Này, tôi nói cho các cậu nghe.
Cả đoàn có mỗi lão đại không đưa bạn gái đi cùng, chẳng lẽ đêm qua trong lúc chúng ta đều đang làm chuyện giống nhau thì anh ấy một mình một giường trằn trọc mất ngủ hay sao?”
Mọi người ai nấy đều cười đầy ẩn ý, đám phụ nữ cũng cười tủm tỉm, chỉ có Tô Minh Viễn là người có biểu tình gượng gạo nhất.
Anh ta nhìn ghế trống bên cạnh, trong mắt càng hiện lên vẻ khó chịu.
Chu Hành từng mấy năm làm trợ lí cao cấp Tổng giám đốc ngân hàng, đâu phải chưa từng bao che cho mấy thứ quy tắc ngầm trái lương tâm, lại không ít lần ứng phó với những tình huống phát sinh bất ngờ, sớm đã luyện thành một thân cáo già, anh ta khoát tay cười cười nói đỡ cho Ngôn Tử Kỳ: “Trước khi có bạn gái, không phải ai trong số chúng ta cũng làm bạn với tay trái à? Có thế mà cũng thắc mắc.”
“Này này này, cậu đang bênh vực hay là đang cà khịa lão đại có bạn gái mà vẫn phải tự an ủi thế hả?”
“Tự an ủi cái rắm!” Chu Hành âm thầm rủa một câu.
Chẳng ai ngờ người đàn ông được cho là “một mình một giường trằn trọc mất ngủ” giờ phút này lại đang trốn trong phòng vệ sinh nam vận động kịch liệt.
Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh thực sự lôi kéo nhau vào WC giải quyết nhu cầu, người thì thở dốc người thì rên rỉ.
Cái loại nhu cầu này nếu bị lộ ra chắc chắn sẽ to chuyện đấy.
Trong buồng vệ sinh chật hẹp, cô gái nhỏ xinh được người đàn ông cao lớn bế bổng lên, lưng đè ép trên cánh cửa, nửa thân dưới bị đâm chọc điên cuồng, đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng tấy.
Cánh cửa sau lưng cô rung lên bần bật.
Váy Kiều Hiểu Tinh bị vén lên cao đến tận cổ, còn Ngôn Tử Kỳ vẫn mặc nguyên quần áo, rõ ràng là bộ dạng vụng trộm làm tình.
Quả thực trong hoàn cảnh phù hợp để yêu đương lén lút này, chẳng có người đàn ông nào có thể vỗ ngực tự xưng mình là chính nhân quân tử.
Ai cũng chọn cách giải phóng dục vọng của bản thân.
Ngôn Tử Kỳ kéo Kiều Hiểu Tinh vào phòng vệ sinh cách xa căn phòng của nhóm người đang vui vẻ ăn uống nhất có thể, nhưng dù sao đây vẫn là nơi công cộng, lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện.
Thế mà hai người bên trong vô cùng buông thả mà hô to gọi nhỏ, bởi vì trước khi vào Ngôn Tử Kỳ đã nhanh tay kéo tấm bảng “Đang sửa chữa” chắn ngang cửa.
“Tinh Tinh, yêu anh không?”
“Yêu… A… yêu muốn chết.” Kiều Hiểu Tinh sung sướng kêu rên, toàn bộ tâm trí đã mơ mơ màng màng bay lên chín tầng mây.
“Đổi tư thế nhé, anh muốn làm từ phía sau.” Ngôn Tử Kỳ thả hai chân cô xuống đất, sau đó cởi áo phông đắt tiền lót trên nắp bồn cầu cho cô quỳ khỏi bị đau chân.
Kiều Hiểu Tinh ngoan ngoãn quỳ hai gối trên bồn cầu, vểnh mông chống tay lên tường, hai chân mở rộng, phơi bày tư thế kích tình trước mắt anh.
Ngôn Tử Kỳ hai mắt nhiễm đầy sắc dục nắm lấy hông cô, mạnh mẽ thúc vào từng cú một.
Tư thế này giúp anh quan sát được côn thịt đỏ tím của chính mình không ngừng ra vào, cũng nhìn thấy cái miệng nhỏ tham ăn của cô nhai nuốt vật nam tính của