“Người ta mới gần 20 tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cơ mà.
Em cũng chưa nói đến chuyện tương lai đâu đấy nhé, lỡ đâu sau này em lại gặp được đối tượng trẻ tuổi xuất sắc hơn anh thì sao? Đến lúc đó ai mà thèm chơi đồ cổ nữa chứ?”
Kì thực Kiều Hiểu Tinh trước nay chưa từng hi vọng xa vời.
Cô vẫn luôn tự nhận thức được khoảng cách giữa hai người quá lớn.
“Em nói cái gì?” Ngôn Tử Kỳ ngước mắt lên nhìn cô.
“Chẳng lẽ anh không phải trâu già gặm cỏ non?”
“…”
“Em mới sắp 20 thôi, còn anh 30 tuổi rồi đó nha.
Đại thúc đại thúc đại thúc.”
Trong lúc Kiều Hiểu Tinh vẫn còn đang hào hứng bô bô cái miệng nhỏ, Ngôn Tử Kỳ không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo lên ngón áp út của cô.
“Cái gì đây?”
“Thích không?” Ngôn Tử Kỳ hôn lên mu bàn tay cô.
“Chờ khi nào chúng ta kết hôn, anh sẽ mua cho em một cái to hơn.”
Nếu là người phụ nữ bình thường, giây phút này hẳn sẽ bật khóc vì hạnh phúc.
Nhưng Kiều Hiểu Tinh lại không phải một người phụ nữ bình thường.
Cô ngắm nghía chiếc nhẫn có viên kim cương hình trứng bồ câu hồi lâu, chán chê mới thốt lên: “Kim cương đúng không anh? Nặng bao nhiêu thế?”
“20 carat.”
Kiều Hiểu Tinh mở to hai mắt, chưa kịp nói đã bị Ngôn Tử Kỳ cướp lời: “Anh đặt làm lần đi công tác đấy.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Ngôn Tử Kỳ cười có chút hãnh diện.
“Em đoán xem.”
“Hàng đặt làm riêng, làm sao mà em đoán được.” Cô không phải là nhà thẩm định trang sức.
“2 triệu đô đấy.”
“2 triệu đô?” Kiều Hiểu Tinh nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghe được giá tiền không khỏi sửng sốt.
“Bỏ từng ấy tiền ra để mua một chiếc nhẫn, đầu anh có phải bị nhúng nước rồi không?”
Mới chỉ là nhẫn đính hôn đã 2 triệu đô, không biết nếu là nhẫn cưới anh còn định chơi lớn thế nào?
Số tiền này cô có thể mua vài bộ quần áo hàng hiệu phiên bản limited rồi đấy, thậm chí còn có thể mua được 2 cái váy haute couture.
Kiều Hiểu Tinh phẫn nộ đến nỗi muốn rút chiếc nhẫn trên tay ra ném quách đi cho rồi.
Nhưng tất nhiên là cô không dám làm vậy.
Chiếc nhẫn này có giá tận 2 triệu đô, nếu cô bán nó đi…
Con ngươi đen nhánh của Kiều Hiểu Tinh đột nhiên đảo qua đảo lại liên tục.
Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt xảo trá của cô, khóe miệng khẽ giật giật, anh véo má cô đe doạ: “Em thử bán nó đi xem?”
Kiều Hiểu Tinh thở dài một tiếng, buồn phiền lắc đầu: “Em không dám.”
Cô cảm thấy đây chính là chiến thuật của thế lực thù địch hắc ám, dùng tiền để dụ dỗ.
“Nếu em không đồng ý kết hôn với anh thì sao? Anh có đòi lại nhẫn không?”
Ngôn Tử Kỳ cầm lấy tay cô áp lên má của anh.
“Đòi cả nhẫn lẫn người.
Chiếc nhẫn này anh đặt làm theo kích cỡ ngón tay em, nếu muốn tháo ra thì một là chặt ngón tay, hai là cưa ngón tay, ba là…”
“Dừng dừng dừng, anh không cần phải doạ nạt em.” Kiều Hiểu Tinh bị chọc tức, nghẹn ngào cướp lời.
“Thật không thể hiểu nổi anh đang làm cái quái gì nữa!”
“Tất nhiên là anh đang cố gắng cưới em về để mỗi ngày đều được làm em rồi.”
Kiều Hiểu Tinh tức giận muốn cào mặt anh, nhưng bàn tay mới vươn ra được một nửa giữa không trung đã bị anh túm lấy rồi nắm chặt.
“Tinh Tinh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.
Tin tưởng anh được không?”
“Nhưng em không phải một người vợ tốt đâu.
Em không biết chăm sóc người khác, em thích đi bar uống rượu hút thuốc, thích tiêu tiền, lại không có dáng vẻ thiên kim đoan trang nhã nhặn.”
“Còn gì nữa không?” Ngôn Tử Kỳ bị cô chọc cười, khoé môi anh nhếch lên thành một đường cong rất đẹp.
“Tạm thời thế thôi, nhưng em không dám chắc sau này tính cách em có thay đổi theo chiều hướng xấu đi hay không đâu đấy nhé.”
“Tinh Tinh, anh chỉ cần em chung thuỷ với anh.” Ngôn Tử Kỳ hôn lên trán cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Dù sao em vẫn còn nhỏ tuổi, đường đời về sau em sẽ còn gặp rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, anh chỉ lo trái tim em sẽ thay đổi mà thôi.
Nếu có thể thì chúng ta tổ chức hôn lễ trước, chờ đến khi em đủ tuổi thì đi đăng kí kết hôn sau…”
Kiều Hiểu Tinh ngơ ngác cắt ngang lời anh: “Anh thực sự muốn lấy em đấy à?”
“Lấy chứ, sao không lấy? Trên tay em vẫn còn đang đeo nhẫn đính hôn kìa.”
Cái gì vậy? Ép hôn à? Cô còn chưa đồng ý, thậm chí anh còn chưa nói lời cầu hôn mà đã bá đạo đeo nhẫn cho cô.
“Không phải anh nên nói lời cầu hôn, sau đó em đồng ý rồi anh mới có thể đeo nhẫn cho em sao?”
“Quá rườm rà, không cần thiết.
Nếu em đủ tuổi thì anh đã lừa em đi đăng kí kết hôn luôn rồi.” Ngôn Tử Kỳ bế cô đặt xuống giường, còn mình nằm xuống bên cạnh, đè thẳng lên đống quần áo còn chưa kịp gấp.
“Em thích hôn lễ tổ chức trên bãi biển không?”
Trong nháy mắt, tóc con sau gáy cô dựng đứng hết cả lên.
Kết hôn hay không kết hôn, chuyện này hai người không thể nào tự quyết định được.
“Sao vậy? Vẫn không muốn lấy anh à?” Ngôn Tử Kỳ cảm thấy cô đang suy tư liền xoa đầu cô dỗ dành.
“Làm sao bây giờ, anh nhận ra càng ngày anh càng không rời xa em được, tối nào cũng muốn lăn giường với em, mấy lần cũng không đủ.
Chẳng lẽ em không muốn về chung một nhà với anh sao?”
Kiều Hiểu Tinh cưỡi lên người anh, hừ mũi rất nhỏ: “Em chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện được gả vào hào môn.
Có khi nào bố mẹ anh sẽ ném chi phiếu vào mặt em như anh từng làm không?”
“…” Ngôn Tử Kỳ bây giờ mới thấy hành động lúc trước của mình đúng là lấy đá tự đập vào chân mình.
Anh lấy ra một đống thẻ đen thẻ vàng trong ví đưa hết cho Kiều Hiểu Tinh.
“Anh chính thức trắng tay, có lẽ khiến em phải thất vọng rồi.
Phú bà, xin hãy bao nuôi anh đi.”
Kiều Hiểu Tinh câm nín, nhưng trò đùa này quả thực đã khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô nằm trên ngực anh, dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Anh mà không đối xử tốt với em hoặc là kết nạp thêm tiểu tam tiểu tứ, em sẽ thẳng chân đá anh xuống cống.”
Ngôn Tử Kỳ ôm mông cô, vỗ vỗ vài cái: “Anh sẽ không bao giờ cho em có cơ hội đấy đâu.
Một tiểu yêu tinh ăn đã không hết rồi, sức đâu mà chơi đùa linh tinh nữa.”
“Nhưng nếu bố mẹ anh không chấp nhận em thì sao?” Kiều Hiểu Tinh vẫn canh cánh trong lòng về chuyện khác biệt giai cấp.
“Anh lấy vợ hay bố mẹ anh lấy vợ?”
Kiều Hiểu Tinh biết Ngôn Tử Kỳ chỉ đang an ủi cô, chuyện kết hôn của giới hào môn thực ra là chuyện rất trọng đại.
Bọn họ cực kì quan tâm đến thân phận của con dâu con rể tương lai, người bình thường muốn bước chân qua cửa không hề dễ dàng.
“Sao nào? Vẫn còn lăn tăn chuyện gì?”
“Em không muốn vì em mà anh mất hoà khí với người nhà.” Kiều Hiểu Tinh xụ mặt nhìn anh, trong nháy mắt khí thế xìu xuống như quả bóng bị chọc xì hơi.
“Đồ ngốc này, bố mẹ anh không khó tính đến mức đó đâu.
Vả lại nhà anh giàu lắm, cần gì liên