Ngôn Tử Kỳ nằm trên giường, cố tình ho khụ khụ hai tiếng nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của Kiều Hiểu Tinh, người lúc này đang nằm vắt vẻo trên sofa chơi game Vương Giả Vinh Diệu.
Không biết là chơi hăng say quá hay là cố tình làm ngơ anh nữa.
Anh nhướn mày quan sát cô gái mặc bộ đồ ngủ đang dán mắt vào màn hình điện thoại nhấp nháy.
Cổ áo ngủ chữ V vốn dĩ đã xẻ sâu, cúc áo trên cùng không biết bị tuột từ lúc, nửa bộ ngực trắng nõn tràn ra, thậm chí còn thấy hai nụ hoa dựng thẳng đứng hằn qua lớp vải, hiển nhiên là chủ nhân của nó đang không mặc áo lót.
Phía dưới là quần đùi ngủ ngắn cũn cỡn, lộ ra đôi chân dài tinh tế thẳng tắp trắng đến phát sáng.
Ngực lớn, eo nhỏ, mông vểnh, chân dài, còn có da trắng mặt xinh.
Tổ hợp quyến rũ này khiến cho người ta mới nhìn thôi đã muốn xịt máu mũi.
Ngôn Tử Kỳ với tay lấy ly nước trên bàn ngửa đầu uống ừng ực, càng uống cổ họng càng khô nóng.
Con nhóc hư đốn này, ăn mặc hở hang thế này rõ ràng là muốn câu dẫn anh đây mà!
Kiều Hiểu Tinh chơi được gần nửa trận thì Ngôn Tử Kỳ bắt đầu giở trò, anh quỳ một gối xuống sofa, chống tay lên thành ghế, đè cả người cô gái nhỏ xuống.
“Nào, anh làm gì thế? Để yên cho em chơi nốt trận đi.” Kiều Hiểu Tinh uốn éo vặn vẹo lung tung để có thể tránh thoát khỏi ma trảo đang không ngừng gây sóng gió trên người cô.
“Em chơi của em, anh chơi của anh.” Ngôn Tử Kỳ nhếch môi cười, bàn tay to lớn kéo quần ngủ của cô xuống, hai ngón tay thâm nhập khiêu khích.
Ánh mắt anh lúc này rất xấu xa, thái độ rất thiếu đứng đắn.
“Em cảnh cáo anh đấy nhé… A… Đừng nghịch mà…” Giọng nói của Kiều Hiểu Tinh hơi đứt quãng, thân thể bắt đầu run rẩy.
Kiều Hiểu Tinh chơi tướng Tôn Thượng Hương với vị trí xạ thủ, vốn là vị trí có vai trò quan trọng trong team.
Game đang đến giai đoạn giữa trận, nhưng Kiều Hiểu Tinh đã bị ai đó trêu đùa đến mềm nhũn ra, cả người trần trụi nằm dưới sofa thở dốc.
Nhân vật trong game đang chuẩn bị combat bỗng nhiên bị treo máy, chẳng khác gì tự mình tìm chết.
Cả team đang giành lợi thế bỗng mất đi vị trí xạ thủ, bị team địch đánh cho tan tác chim muông.
Ban đầu đám đồng đội đoán chắc là người chơi Tôn Thượng Hương này ngủ quên giữa chừng thì thi nhau chửi rủa, không những thế còn định đồng loạt báo cáo người chơi AFK.
(*)
(*) AFK: viết tắt của cụm từ Away From Keyboard, tức là rời khỏi bàn phím.
Trong game cụm từ này chỉ hành vi treo máy hoặc thoát trận giữa chừng gây ức chế cho đồng đội và ảnh hưởng đến kết quả trận đấu.
Hành vi này dù là cố tình hay vô tình thì đều bị hệ thống xử cảnh báo và xử phạt tuỳ mức độ và tuỳ game.
Kiều Hiểu Tinh quỳ trên sofa, vểnh mông thừa nhận sự va chạm mãnh liệt từ đằng sau, môi đỏ ngâm nga ra tiếng: “Ưm… A…”
Bây giờ đang là buổi tối, bệnh viện vốn đã kém đông đúc hơn ban ngày, khu phòng bệnh cao cấp lại càng vắng vẻ, âm thanh như được khuếch đại hơn, nghe qua vô cùng lay động lòng người.
Thật không may, trong lúc tay chân rối loạn, Kiều Hiểu Tinh bấm nhầm nút bật mic, điện thoại bị rơi xuống đất nên cô càng không biết gì.
Bốn người chơi còn lại trong team cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao đồng đội này AFK.
Rõ ràng người chơi Tôn Thượng Hương không ngủ quên, ngược lại đang thức hẳn hoi.
Nghe được tiếng kêu rên dâm đãng của cô gái vang vọng qua mic, kênh chat voice đột nhiên an an tĩnh tĩnh mấy giây, ngay sau đó bùng lên một trận spam nhiệt liệt.
“Fuck! Con mẹ nó ai đang trong trận còn dám làm loạn.”
“Quá trâu bò!”
“Mẹ kiếp, ông đây làm cẩu độc thân 20 mấy năm phải tìm đến game cho bớt cô đơn, thế mà còn bị người ta nhét cơm chó tận miệng.”
“666!” (*)
(*) Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là /六六六 / và cách phát âm của từ này là /liù liù liù/.
Cách đọc của nó có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /niú/ tức là trâu hoặc bò.
Hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi, thật ngầu, khả năng cực kì “trâu bò”.
“Em gái này rên dễ nghe quá, anh trai nghe một hồi liền muốn cứng!”
“Không phải là muốn cứng, tôi cứng rồi đây này!”
“Bổn thiếu gia từ bỏ, out trận đi quay tay đây.”
“Giọng em gái nghe còn nhỏ quá, đã qua vị thành niên chưa vậy?”
Cả khuôn mặt của Kiều Hiểu Tinh chôn chặt trong sofa, mông bị người đàn ông hư hỏng nắn bóp cuồng nhiệt.
Trong nháy mắt khi bị côn thịt thúc vào kịch liệt, cả người cong len, nức nở kêu: “Anh nhanh lên… A… Bên ngoài còn có người…”
“Vậy thì bảo bối kêu nhỏ tiếng thôi.” Một tay Ngôn Tử Kỳ nắm lấy bờ mông cô nâng lên để thâm nhập sâu hơn, một tay vòng ra đằng trước xoa bóp bầu ngực no đủ.
Kiều Hiểu Tinh không chịu nổi phải xoay người bắt lấy tay anh, môi đỏ phát ra tiếng nức nở van xin.
“Chậm thôi...!A...!Tử Kỳ...!Chậm một chút.”
Ngôn Tử Kỳ kéo tay cô đè xuống mông, thắt lưng dùng sức đâm thọc càng nhanh càng mạnh càng sâu.
“Chậm thì bảo bối không sướng đâu.”
Dưới thân hai người sớm đã ướt đến rối tinh rối mù, mỗi lần thọc vào rút ra lại kéo theo hàng loạt tiếng nước lép nhép.
“A… Tha cho em đi… Mạnh như vậy hỏng người ta…”
“Yêu em mới muốn chơi hỏng em.”
“Vô liêm sỉ!”
“Yêu em mới vô liêm sỉ.”
Ngoài trời trăng sáng sao thưa, trong phòng bệnh cao cấp rộng lớn, hai thân thể dính chặt vào nhau như hai đứa trẻ liền thân.
Yêu đương vụng trộm khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa hưng phấn, rất nhanh đã lên đỉnh mấy lần, bắt đầu thở hổn hển mặc cả: “Anh sao còn chưa ra?”
Cô đã cao trào hai lần rồi đấy, mệt mỏi muốn chết.
“Anh sắp ra rồi.” Ngôn Tử Kỳ hôn dọc lên sống lưng cô, dùng răng cắn nhè nhẹ.
Câu nói này rất quen tai, cô đã nghe hàng trăm lần rồi đấy nhé.
Quả nhiên lời của đàn ông trên giường đều không thể tin!
Sau một cú đâm trúng điểm nhạy cảm, Kiều Hiểu Tinh lần nữa hét lên một tiếng cao vút, bụng dưới