Ngôn Tử Kỳ bị Kiều Hiểu Tinh đánh thức lúc cô đang thay quần áo, cô vừa kéo khoá quần, bên trên chỉ mới có áo lót.
Bộ ngực tuyết trắng được áo lót đen viền ren nâng đỡ, tôn lên khe rãnh sâu thẳm tinh tế mê người.
Hai trái mật đào phập phồng theo từng hơi thở, cảnh xuân nửa kín nửa hở đánh mạnh vào thị giác, không khác gì đang dụ hoặc người khác phạm tội.
Ham muốn lập tức trỗi dậy, ánh mắt anh tối lại, tay vươn ra nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ôm vào lòng.
Kiều Hiểu Tinh mất đà ngã xuống giường, kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Ngôn Tử Kỳ hôn lên hõm vai cô, giọng nói ngái ngủ mang theo âm mũi trầm thấp cực kì gợi cảm.
“Sáng nay có tiết à?”
“Vâng, thế nên anh mau thả em ra.” Kiều Hiểu Tinh hơi hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng không được.
Ngôn Tử Kỳ cúi đầu chôn mặt vào giữa khe rãnh sâu hun hút, hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên phần ngực tràn ra bên ngoài viền áo, âm thanh mút mát nghe rất mập mờ, khiến chỗ vừa mút hiện lên vài dấu vết đỏ rực hút mắt.
Đầu lưỡi ẩm ướt cũng không quên lướt dọc theo khe ngực đầy đặn như đang thăm dò độ sâu của nó.
Hai bầu ngực của cô không chỉ trắng mịn mà xúc cảm khi nắn bóp cũng rất tốt, tư vị khi ngậm vào miệng lại càng tuyệt vời, làm anh quyến luyến mãi không thôi.
Lúc này nó hơi căng lên, khẽ đung đưa tạo thành làn sóng mềm mại mê người.
Kiều Hiểu Tinh mới sáng sớm đã bị anh đốt lửa tùm lum một trận, cuối cùng không thể kiên nhẫn thêm nữa, dứt khoát đẩy đầu anh ra.
Cô bước xuống giường, nhón chân với lấy áo len vắt trên thành ghế rồi mặc vào.
Ngôn Tử Kỳ vẫn chưa rời giường, đắp chăn che kín phần dưới, từ thắt lưng đổ lên cởi trần.
Anh dựa nửa người vào thành giường, chăm chú nhìn cô mặc áo.
Kiều Hiểu Tinh dám thề rằng cô thấy được vẻ đói khát trong đôi mắt của người đàn ông.
Chắc là do tối qua phải ăn chay đây mà.
Kiều Hiểu Tinh không nhịn được bật cười, đắc ý hỏi: “Em đẹp không?”
Ngôn Tử Kỳ duỗi tay bế cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy thắt lưng cô, một tay ôm lấy bờ mông cô, kéo cô lại gần về phía mình.
Hai người trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng thật sâu, đến khi cô không thở nổi, phải dùng tay đánh lên bả vai của anh thì anh mới lưu luyến buông môi cô ra.
Ngôn Tử Kỳ cụng trán vào trán cô, hai khuôn mặt ghé sát vào nhau, anh lơ đãng nói: “Không khống chế được bản thân muốn hôn em, theo em là đẹp hay không?”
“Đang tán tỉnh em đấy à?”
“Nếu nói thêm vài câu tán tỉnh dễ nghe nữa thì em có ở lại với anh không?”
Cô cười khúc khích, sao người đàn ông này ngày càng trẻ con thế nhỉ?
“Không được đâu, em đã hứa với bố mẹ sẽ không trốn tiết nữa rồi.”
“Anh trêu em đấy, mau đi học đi, anh ở đây đợi em.” Anh hôn phớt lên môi cô thay cho câu chào tạm biệt.
Kiều Hiểu Tinh đến trường, vừa nghe giảng vừa gà gật, mấy tiết học buổi sáng theo cơn buồn ngủ trôi qua rất nhanh.
Vừa bước ra khỏi giảng đường, điện thoại của cô vang lên.
Là một dãy số lạ, trong lòng Kiều Hiểu Tinh lập tức có suy đoán.
Cô không nghĩ ngợi nhiều liền bắt máy, y như rằng đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ không hề xa lạ chút nào.
“Kiều tiểu thư, tôi là mẹ Tử Kỳ, thật mạo muội mời cô cùng uống một chén trà.”
Là Ngôn phu nhân, mẹ của Ngôn Tử Kỳ, lời nói của bà ấy tuy rất khách sáo, nhưng giọng điệu lại dễ dàng nghe ra sự không thiện chí khiến cô hơi khó chịu.
Bất giác nghĩ đến sự việc chiều hôm qua bà ấy công khai tỏ thái độ coi thường cả gia đình cô, cô lại hơi chần chừ, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả lời.
“Được ạ.
Bác gửi địa chỉ cho cháu nhé, cháu sẽ đến ngay.”
Cúp máy, Kiều Hiểu Tinh không gọi điện báo cho Ngôn Tử Kỳ mà đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Vì học viện này quy tụ rất nhiều con cháu nhà giàu nên xung quanh không hề thiếu nhà hàng, khách sạn cao cấp.
Kiều Hiểu Tinh đi bộ mấy bước đã đến địa điểm hẹn gặp, vừa mới bước chân cửa vào đã có người ra đón.
“Kiều tiểu thư, mời cô đi theo tôi.”
Kiều Hiểu Tinh đã biết trước đây sẽ là một cuộc nói chuyện không dễ chịu gì, cô hít sâu một hơi để chuẩn bị tâm lí rồi thong thả xách túi đi theo chân người kia.
Quán trà này trang trí theo phong cách cổ trang rất mộc mạc giản dị, bây giờ đang là giữa trưa nên khá vắng vẻ.
Vừa lên đến bậc cầu thang cuối cùng từ tầng một dẫn lên tầng hai, Kiều Hiểu Tinh đã nhìn thấy Ngôn phu nhân ngồi đang ở bàn cạnh cửa sổ.
Ngôn phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, do được chăm sóc rất kĩ càng nên làn da của bà căng bóng không một nếp nhăn, bàn tay mượt mà, ngón tay sơn màu hồng nhạt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, búi tóc vấn cao cầu kì, từng cử chỉ điệu bộ đều toát lên phong thái tao nhã.
Khí chất cao quý từ người bà toát ra khác xa với cô, Kiều Hiểu Tinh thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay cô đã ăn mặc kín đáo nhã nhặn chứ không bốc lửa như mọi khi.
Nếu không thì sự chênh lệch về khí chất này không biết còn lớn đến thế nào nữa.
Thấy Kiều Hiểu Tinh tiến vào, bà gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Kiều Hiểu Tinh cúi đầu lễ phép chào hỏi rồi mới kéo ghế phía đối diện ra ngồi xuống.
Ngôn phu nhân lên tiếng trước.
“Hôm qua gặp mặt chúng ta vẫn chưa chào hỏi chính thức nhỉ? Chào Kiều tiểu thư, tôi là mẹ Ngôn Tử Kỳ.”
Kiều Hiểu Tinh mỉm cười, cô nhìn thẳng vào bà, không lo lắng cũng không xu nịnh.
“Cháu chào bác, cháu là Kiều Hiểu Tinh, bạn gái của Tử Kỳ.
Bác đến tìm cháu có việc gì thế ạ?
Đúng như Kiều Hiểu Tinh nghĩ, Ngôn phu nhân không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Kiều tiểu thư, tôi biết cô là một cô gái thông minh, chắc hẳn cô cũng hiểu lí do tôi mời cô đến đây đúng không?”
Kiều Hiểu Tinh đã đoán trước được chuyện này, cô xoay nhẹ chén trà nóng hổi, im lặng không đáp.
Giọng Ngôn phu nhân rất nhanh đã nghiêm nghị hẳn.
“Cô lập tức chia tay với Tử Kỳ nhà tôi đi, hai đứa hoàn toàn không phù hợp một chút nào.
Nó là con trai trưởng, là người thừa kế tập đoàn, đồng nghĩa với việc nó bắt buộc phải lấy một người vợ có thể giúp nó phát triển sự nghiệp.
Tất nhiên đó không phải là một người như cô, tuy xuất thân cũng trong sạch đấy nhưng gia thế quá tầm thường.”
“Thưa bác, chúng cháu đã đính hôn rồi ạ.”
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út của cô, ánh mắt Ngôn phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt vừa tức tối vừa mang theo sự trách cứ.
Tất nhiên sự trách cứ này là dành cho con trai bà.
Sự kinh ngạc rất nhanh đã chuyển thành nụ cười trào phúng.
“Chỉ là đính hôn miệng giữa hai đứa thôi mà, quan trọng là người cuối cùng làm vợ nó vẫn sẽ không phải là cô.”
Kiều Hiểu Tinh nhíu mày im lặng, không nói gì.
“Đừng trách tôi khinh thường cô, gia thế của cô tôi đã không muốn nhắc đến rồi, nhưng chỉ riêng cái đời tư hỗn loạn của cô thôi cũng đủ để cô mãi mãi không được bước chân vào Ngôn gia