Ngôn Tử Kỳ không hề chần chừ lấy một giây, vừa ra khỏi WC đã rút điện thoại trong túi quần gọi cho trợ lí Ngô Huy, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Tiểu Huy, tìm cho tôi một người phụ nữ da trắng tóc đen đến đây.
Tôi đang ở phòng tổng thống quán bar Allure.”
Anh thuê một phòng Tổng thống dài hạn ở Allure, bất kì lúc nào cũng có thể vào ở.
Khi nhận được điện thoại, trợ lí Ngô Huy cảm thấy cực kì kinh sợ.
Đúng, phải nói là cực kì kinh sợ!
Đây là lần đầu tiên Ngôn tổng kêu anh ta sắp xếp loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt sau hai năm không chạm vào phụ nữ, kể từ ngày Ngôn tổng yêu đơn phương vị tiểu thư nào đó đã có chồng.
Da trắng tóc đen?
À há, nếu Kiều Hiểu Tinh không phải là bạn gái của Tô Minh Viễn, thì có vẻ cũng rất hợp khẩu vị của Ngôn Tử Kỳ đấy nhé.
Thật không ngờ Ngôn tổng lại có khẩu vị như vậy, Ngô Huy ngờ ngợ nhận ra, vị tiểu thư năm xưa không phải cũng một thân da trắng tóc đen hay sao?
Ngô Huy âm thầm gào khóc trong lòng, Ngôn tổng của anh chung tình quá đi!
…
Ngôn Tử Kỳ cầm lấy thẻ từ mở toang cửa phòng tổng thống, vào trong phòng việc đầu tiên làm là đi tắm rửa, còn kì cọ hết sức sạch sẽ.
Anh muốn để dòng nước cuốn trôi hết mùi hương của Kiều Hiểu Tinh còn ám lại trên người.
Sau đó anh quấn khăn tắm ngang hông thong thả bước ra ngoài.
Lúc này trong phòng khách sạn không chỉ có một mình anh nữa, mà đã xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi có làn da trắng muốt và mái tóc đen dài đến ngang eo.
Cô gái ngước mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ, ánh mắt hơi sáng lên.
Vị khách này quá mức đẹp trai, dáng người cao lớn cân đối, cơ bắp cứng rắn nhìn là biết đã trải qua tập luyện, vai rộng eo thon, đôi chân dài săn chắc hữu lực.
Chỉ là không biết bộ phận kia thế nào?
“Tắm rồi chứ hả?” Phòng tổng thống không cấm khách hút thuốc, Ngôn Tử Kỳ ngồi xuống giường, kẹp điếu thuốc lên rít một hơi.
“Dạ, em tắm rồi.” Cô gái làng chơi ngoan ngoãn trả lời.
“Tiếp khách bao giờ chưa?” Ngôn Tử Kỳ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới.
Cô gái này trông còn khá trẻ, nhìn chỉ như sinh viên đại học năm nhất năm hai.
Khuôn mặt trắng nõn thanh thuần nhỏ xíu chưa bằng một bàn tay nam giới, mắt nâu to tròn ngập nước, tóc dài đen nhánh uốn xoăn nhẹ nhàng, nhìn tổng thể như một con búp bê sứ.
Trái với gương mặt thiếu nữ thuần khiết, dáng người cô ta cực kì nóng bỏng, ngực to tròn lại săn chắc, vòng eo con kiến thon thả, chỉ có mông là hơi nhỏ một chút.
“Dạ, em đi làm được 1 tháng rồi ạ.”
“Tốt lắm!” Ngôn Tử Kỳ không giống với một số người đàn ông giàu có thích bỏ ra một đống tiền chơi gái còn trinh.
Anh không thích quan hệ với xử nữ, tuy chỗ đó còn chặt nhưng rất mất công của anh, không những thế còn ít kinh nghiệm và thiếu kĩ năng.
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, em mới sinh nhật 18 tuổi tháng trước.”
Ngôn Tử Kỳ nhướn mày đánh giá cô gái trước mặt, nhả ra một hơi khói.
“Còn trẻ như vậy sao đã làm gái điếm? Nghỉ học rồi à?”
Cô gái bị vị khách quý trên giường hỏi quá thẳng thắn, không nhịn được rơi nước mắt: “Nhà em không có tiền cho em đi học đại học, mẹ em lại bị bệnh…”
“Dừng!” Ngôn Tử Kỳ mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Người ta có câu không nghe gái điếm kể chuyện, quả nhiên như vậy.
Ai cũng nói gia cảnh khốn khó, bố mẹ bệnh hiểm nghèo sắp chết, em nhỏ nheo nhóc.
Chứ chẳng phải là các cô ham chơi lười làm, muốn không phải lao động mà vẫn có tiền để ăn chơi sang chảnh hay sao?”
Cô gái bị người đàn ông anh tuấn sa sả sa sả vào mặt những lời lẽ khó nghe như vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.
Nếu Kiều Hiểu Tinh có mặt ở đây, cô sẽ chỉ thẳng tay vào mặt Ngôn Tử Kỳ mắng anh là đồ đạo đức giả chuyên nói đạo lí cho mà xem.
Ngôn Tử Kỳ cũng không muốn phí thời gian tìm hiểu thân thế của một con bé gái gọi 18 tuổi, anh cởi khăn tắm nằm lên giường, dùng giọng ra lệnh nói: “Đến phục vụ đi.”
Cô gái uyển chuyển tiến lại gần, quỳ hai đầu gối xuống đệm giường, khi nhìn thấy vật giữa hai chân của Ngôn Tử Kỳ thì lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Sao của anh ta có thể vừa to vừa dài như vậy chứ? Cô ta đã từng tiếp nhiều vị khách nhưng chưa từng gặp vị khách nào vừa đẹp trai vừa có mặt hàng tốt như thế này.
“Đại gia, để Tinh Tinh hầu hạ ngài.” Cô ta vươn tay định cầm lấy cự vật vẫn còn đang ngủ đông muốn cho vào miệng, chớp mắt đã thấy bàn tay của mình bị giữ chặt lấy.
“Cô vừa mới nói cô tên là gì?” Ngôn Tử Kỳ cao giọng hỏi.
“Dạ, em tên là Tinh Tinh.” Cô gái sợ sệt trả lời.
“Cút!” Ngôn Tử Kỳ rít qua kẽ răng, đôi mắt hoa đào đột ngột đen thẫm lại, hai chữ Tinh Tinh kia như một nhát dao đâm thẳng vào lỗ tai anh.
Cô gái tên Tinh Tinh sợ hãi trợn mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ, lắp ba lắp bắp: “Đại gia, em… em đã làm sai ở đâu ạ?”
Cô ta cảm thấy hoang mang tột độ, cô ta còn chưa kịp động tay động chân mà đã bị khách đuổi rồi?
Ngôn Tử Kỳ quấn lại khăn tắm, dùng giọng nói lạnh như băng tuyệt tình đuổi người: “Cầm tiền trên bàn rồi cút ngay đi, đừng để tôi phải nổi điên.”
Sau khi cô gái kia run run xỏ chân vào giày cao gót lảo đảo đẩy cửa rời đi, Ngôn Tử Kỳ nằm trên giường dang rộng hai chân.
Anh cảm thấy vô cùng ảo não khi phát hiện ra, người con gái đáng ghét kia càng