Kiều Hiểu Tinh cúi đầu nhìn xuống, thấy người nào đó cởi quần, cự vật nam tính cứng rắn ngẩng cao đầu, vòng quanh thân gậy nổi gân xanh dữ tợn, quy đầu phun ra chất nhầy hướng thẳng về phía trước.
Cô chủ động ôm lấy cổ anh, hai chân tự giác quấn chặt quanh thắt lưng người đàn ông như con bạch tuộc, dướn người lên gặm nhấm yết hầu gợi cảm của anh.
Ngôn Tử Kỳ không nhiều lời cởi áo ném xuống đất, tay đỡ lấy vật khổng lồ cứng rắn, ưỡn thẳng vòng hông tráng kiện, trực tiếp cắm vào tiểu huyệt như muốn hoà hai người thành một.
Kiều Hiểu Tinh bị đâm đến rùng mình, ngửa đầu rên rỉ kiều mị.
“A… Sâu quá!” Môi đỏ hết khép rồi lại mở, liên tiếp bật ra những tiếng nỉ non ái muội.
“Làm chết em! Làm chết tiểu bạch thỏ lẳng lơ này!”
Anh vừa nói vừa dùng hết sức lực tấn công, tốc độ quá nhanh quá mạnh khiến cánh cửa gỗ sau lưng rung lên bần bật.
Hai người trong chốc lát điên cuồng quấn lấy đối phương, một người rên rỉ dâm đãng vặn vẹo eo thon, một người thở gấp thúc hông.
Cứng rắn và trơn trượt say sưa bao bọc lấy nhau.
Bức rèm trong phòng chỉ kéo hờ, đủ để ánh nắng ấm áp cửa sổ bên ngoài tràn vào, soi chiếu lên hai thân thể trần trụi đang say sưa hoan ái.
Bàn tay to lớn giữ chặt hai cánh mông trắng nõn, cả người cô bị anh ôm trong ngực, đùi mở rộng vòng quanh thắt lưng anh, mỗi lần anh cắm vào cô lại bị nảy lên một cái.
Bầu ngực no đủ theo động tác đưa đẩy lắc lư qua lại dữ dội, đủ để biết người đàn ông hăng say đến mức nào.
Hạ thể của hai người mỗi lần va chạm không chỉ làm bọt trắng văng tung toé mà dâm thuỷ cũng tràn ra chảy dọc theo bắp đùi.
Hai túi ngọc nặng trĩu vỗ bạch bạch vào huyệt khẩu khiến cho đoá hoa co rút liên tục.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, tiếng nức nở yêu kiều vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
“A… Anh chậm một chút…”
Ngôn Tử Kỳ không để ý đến lời van xin của cô, động tác va chạm dưới thân càng mạnh mẽ, giọng nói gợi cảm trầm thấp mang theo một chút thô bỉ.
“Đâm nát tiểu huyệt dâm đãng của em!”
Anh đặt một tay lên cái bụng nhỏ gồ lên hình cây gậy thịt, đôi mắt hoa đào hiện lên tia nóng rực.
Lưng cô bị ấn trên cánh cửa, hai chân trắng nõn quấn quanh hông người đàn ông, toàn bộ trọng lượng cơ thể dường như đang chống đỡ trên côn thịt đang ra ra vào vào kia.
Côn thịt rút ra là thân thể lại theo đà trượt xuống, nhưng chưa kịp rơi xuống đã lại bị anh đẩy ngược lên.
Cảm giác liên tục mất trọng lượng làm Kiều Hiểu Tinh vô cùng khẩn trương, vách tường mị thịt bên trong vô thức kẹp chặt hơn.
Anh vừa đâm tới, vừa ghé sát vào vành tai nóng bừng của cô.
“Em có biết thời gian hai chúng ta xa nhau, anh nhớ em nhiều đến mức nào không? Anh nhớ mỗi lần ôm em, hôn em, hung hăng cắm vào trong cơ thể em, phun tinh dịch vào tận tử cung em, khiến em sung sướng khóc lóc.
Anh nhớ em kinh khủng, thực sự nhớ em đến mức muốn nổi điên.”
“Đêm nào cũng mơ thấy em bị anh chơi như vậy.”
Nghe những lời thủ thỉ vừa thâm tình vừa thô tục của anh văng vẳng bên tai, trái tim cô mềm nhũn, cả người như muốn hóa thành một vũng nước.
Anh bất ngờ kéo rộng hai bắp đùi của cô đặt lên hai cánh tay, sau đó ép người về phía trước.
Kiều Hiểu Tinh đột nhiên bị mất trọng lượng, cô theo bản năng ưỡn cong người như muốn dựa sát vào anh, làm côn thịt được đà đâm vào lút cán.
Đôi môi đỏ căng mọng bị anh tận tình gặm cắn mút mát, đầu lưỡi nóng rực của anh chui vào trong khoang miệng cô tìm kiếm dây dưa.
Kiều Hiểu Tinh bị hôn đến choáng váng mới được buông tha, anh dán môi lên cổ cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh sẽ không bao giờ để mất em lần nữa.”
Ngôn Tử Kỳ tiếp tục mải miết rong ruổi, đôi mắt sâu thẳm nhiễm màu tình dục, mỗi cú nhấn của anh tựa như mưa rền gió dữ, đẩy cô đến trước đầu con sóng cả.
Không biết qua bao lâu, Kiều Hiểu Tinh hét lên cao trào, thân thể ưỡn lên, mười đầu ngón chân cuộn tròn, móng tay đâm sâu vào bả vai anh: “Tử Kỳ, em không chịu nổi nữa… A…”
Rất nhanh, một dòng dâm thuỷ ồ ạt chảy dọc theo bắp đùi nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Cả căn phòng tràn ngập hương vị dục vọng nồng đậm.
Joanik ngồi ăn uống chán chê dưới phòng khách, lúc lên tầng trên tìm Kiều Hiểu Tinh thì thấy trong phòng ngủ vọng ra tiếng nỉ non cùng tiếng thở dốc gầm gừ khiến người nghe phải nóng mặt, liền tức giận gào lên: “Mẹ nó, các người coi tôi là không khí à?”
Kiều Hiểu Tinh bị kích thích lên đỉnh, đầu óc trống rỗng sung sướng sắp điên rồi, hơi đâu mà để ý đến anh ta.
Từ lúc Joanik đến, động tác của người nào đó trở nên thô bạo hung hăng cứ như thể muốn chơi hỏng cô, mỗi một lần tiến vào lại đâm tới nơi sâu nhất trong cơ thể và linh hồn cô, gần không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
“Từ bây giờ không được gặp riêng cậu ta nữa!” Động tác của anh mỗi lúc một nhanh, giọng anh đã khàn đặc vì dục vọng, trên trán mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn lớn tiếng uy hiếp: “Nhớ chưa?”
Tuy Kiều Hiểu Tinh đã rất nhiều lần nói Joanik là người song tính có khẩu vị thiên về nam giới hơn, nhưng Ngôn Tử Kỳ vẫn ghen ghét dữ dội.
Anh muốn bá đạo chiếm giữ cô, muốn cả thể xác và tâm trí của cô thuộc về anh.
Trong mắt cô chỉ có thể chứa một người đàn ông duy nhất là anh.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh cứ quấn chặt lấy cô cắm vào rút ra liên tục như máy đóng cọc, hình như không biết mệt mỏi là gì.
Kiều Hiểu Tinh cho rằng nếu bây giờ cô không gật đầu đồng ý, người đàn ông này hoàn toàn có khả năng chơi cô đến chết!
Cô đành cắn răng gật đầu đồng ý.
Lúc này, trong phòng trẻ bỗng nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc.
Cô nằm trên sàn, đẩy đẩy bả vai anh, yếu ớt nói: “Con khóc kìa!”
“Em sao có thể nằm dưới thân anh mà lại nghĩ đến người đàn ông khác hả?” Ngôn Tử Kỳ vùi đầu vào ngực cô liếm mút nhũ hoa, bên dưới vẫn ép buộc cô tiếp nhận những trận va chạm kịch liệt, nghiêm túc nói.
Kiều Hiểu Tinh cười cười đấm vào ngực anh một cái: “Anh có biết Tiểu Thang Viên là con trai của anh không hả?”
“Vậy thì sao? Không phải là đàn ông chắc?”
“Lại còn hỏi? Anh không có liêm sỉ à?”
“Anh có chứ.
Nhưng khi ở với em, liêm sỉ của anh đúng bằng con số 0.”
Kiều Hiểu Tinh vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, hung dữ cắn mạnh vào ngực anh.
“Mẹ nó! Con trai mình mà cũng không cần.” Joanik tức giận cảm thán, cuối cùng không chịu được tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Thang Viên, hối hả vào phòng trẻ