Trần Yến Uyển định đặt tên cho Tiểu Thang Viên là Ngôn Tử Sâm với ý nghĩa là quý tử.
Nhưng Ngôn Khang Nghi một mực phủ quyết, bảo rằng con trai không nên được bố mẹ chiều chuộng, làm nam tử hán phải lăn lộn ngao du khắp bốn phương mới có thể làm nên nghiệp lớn, phải đặt tên là Ngôn Tử Đằng.
Trong khi Cố Tịch là lãnh đạo ngành giáo dục thì lại thích cái tên Ngôn Tử Văn với mong muốn cháu ngoại học hành giỏi giang, thoát kiếp dốt đặc như mẹ nó ngày xưa.
Kiều Đức Hoa lại không đồng ý với vợ, chê cái tên này thư sinh lại mọt sách quá, ông muốn cháu ngoại phải vừa bền bỉ vừa linh hoạt thì mới trụ vững được trong chốn thương trường, muốn đặt tên cho cháu là Ngôn Tử Tích (*).
(*) Tích là kim loại thiếc.
Người lớn đôi bên tranh luận ì xèo, mẹ đứa bé lại giao toàn quyền quyết định cho chồng, cuối cùng bố đứa bé lén lút đi làm giấy khai sinh cho con trai, lấy tên là Ngôn Tử Tinh.
Rất đơn giản, cái tên này là sự kết hợp tuyệt vời giữa tên của anh với tên vợ yêu.
Tử Tinh, ngôi sao nhỏ của bố mẹ.
Không tồi!
Cầm giấy khai sinh thơm mùi mực in của cháu trai trên tay, ông nội lẫn ông ngoại tuy đều có chút tiếc hận nhưng vẫn lập tức sang tên một nửa cổ phần của mình cho thằng bé.
…
Cuộc sống tân hôn của Kiều Hiểu Tinh và Ngôn Tử Kỳ chẳng hề ngọt ngào như trong tưởng tượng của ai đó, đến nỗi về sau hễ nhớ tới chuyện này là anh lại không nhịn được, chỉ muốn vung nắm đấm mắng chửi người.
Hôn lễ náo nhiệt kéo dài 3 ngày 3 đêm kết thúc, đôi tân lang tân nương bị yêu cầu ở chung với ông bà Ngôn một thời gian.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều hận không thể vây xung quanh mẹ con Kiều Hiểu Tinh, nói cô là chúng tinh phủng nguyệt cũng không quá.
Đây có lẽ là khoảng thời gian sung sướng dễ chịu nhất của con dâu cả nhà họ Ngôn.
Ban ngày có bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng quan tâm chăm sóc, mẹ chồng thủ thỉ tâm sự, tối đến có chồng âu yếm massage toàn thân.
Trái lại, Ngôn Tử Kỳ là người chồng danh chính ngôn thuận lại không thể chạm vào một ngón tay của vợ mình, muốn gặp vợ còn khó hơn lên trời.
Buổi sáng Ngôn Tử Kỳ thức dậy, giường bên cạnh đã trống không, hỏi đám người làm thì họ nói thiếu phu nhân đã ra ngoài cùng phu nhân từ sáng sớm rồi.
Giờ nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho vợ yêu muốn hàn huyên đôi câu nhưng không có ai nghe máy, gọi cho quản gia thì ông bảo hai người đi ăn cơm rồi đánh mạt chược với nhóm quý phú nhân.
Buổi chiều tan tầm, anh mặc kệ cho bạn bè kháo nhau là “sợ vợ, bị vợ quản chặt” mà mau mau chóng chóng phi về nhà đúng giờ để được ôm vợ.
Ai ngờ về đến nơi còn chưa kịp gọi tên Tinh Tinh, quản gia đã cung kính thông báo mẹ chồng nàng dâu đi mua sắm chưa về.
Người đàn ông nào đó trầm ngâm hồi lâu, gương mặt lạnh lẽo như băng ngàn năm khiến đám người làm tránh như tránh tà.
Cứ thế, cuộc sống của hai người bị khoảng thời gian tân hôn phá vỡ hoàn toàn.
Mãnh nam tràn trề khí lực nào đó chỉ có thể mong chờ vào mấy tiếng trước khi đi ngủ, thế mà lại bị vợ yêu từ chối.
Buổi tối vừa mới lên giường, Ngôn Tử Kỳ đã dính lên người Kiều Hiểu Tinh như gấu koala, bắt đầu động tác cởi cúc áo ngủ của cô, lại bị cô ngăn cản.
“Anh định làm gì?”
“Làm chuyện sung sướng nhất trần đời, mấy ngày không làm rồi.”
Kiều Hiểu Tinh “À” một tiếng, đặt mông xuống giường là nằm quay lưng lại với chồng yêu luôn.
“Không muốn làm, không có hứng thú.”
Người đàn ông nào đó đổ mồ hôi lạnh, sốt sắng hỏi: “Đừng bảo em bị lãnh cảm sau sinh nhé?”
Kiều Hiểu Tinh nín cười, gật đầu giả bộ nghiêm trọng.
“Hình như thế.
Em mới sinh xong chưa được bao lâu mà ngày nào cũng bị anh thúc giục, không lãnh cảm mới là lạ đấy.”
Người đàn ông nào đó kiên trì đẩy đẩy đũng quần vào mông cô.
“Nghe anh, mỗi ngày chỉ cần làm một lần là có thể chữa được.”
Cô còn lâu mới bị mắc vào cái bẫy “chỉ cần làm một lần” này, dứt khoát đẩy hông của anh ra xa.
“Không làm đâu, mấy hôm nay ngày nào em cũng đi mua sắm vòng quanh trung tâm thương mại với mẹ, hai chân mềm nhũn rồi đây này.
Nếu anh yêu em thương em thì bóp chân cho em đi, chứ đừng có mà nằm đó đòi hỏi.”
Tình trạng này nếu chỉ xảy ra trong vòng vài ngày thì anh còn có thể cố gắng nhẫn nhục chịu đựng được, nhưng vấn đề đáng nói là nó đã kéo dài cả một tuần rồi.
Anh muốn được nói chuyện với vợ yêu một câu cũng khó chứ đừng nói đến việc thấy được bóng dáng của cô, chuyện thân mật lại càng nên quên đi thì hơn.
Ngôn Tử Kỳ rút cục cũng nổi giận đùng đùng nhưng lại không thể muối mặt mà đi tìm mẹ nói chuyện phải trái.
Vợ anh thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ? Mẹ anh cả ngày kéo cô đi mua sắm quần áo giày dép hàng hiệu, cái người phụ nữ ham hư vinh này từ chối lời rủ rê của bà mới là lạ.
Vậy là hai người ở nhà bố mẹ sau khi kết hôn đúng một tuần, vào một ngày chủ nhật đẹp trời, Ngôn Tử Kỳ không thèm cò kè mặc cả nữa, trực tiếp thu dọn hành lí, ôm theo vợ con bỏ chạy không hề lưu luyến.
Cưới cũng cho cưới rồi, Trần Yến Uyển không hiểu tại sao con trai mình vẫn còn giận mẹ như thế, bà đem ấm ức trong lòng thắc mắc với chồng.
“Ông này, tôi chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm với con bé Tinh Tinh thôi mà, việc này có gì quá đáng đâu?”
Ngôn Khang Nghi thở dài, lắc đầu nói với vẻ thấu hiểu: “Bà không quá đáng, bà hoàn toàn chính đáng là đằng khác, chỉ là bà không sắp xếp thời gian hợp lí thôi.
Vợ chồng nhà người ta tân hôn quấn quýt không rời, hai đứa nhà mình đã quyết định không đi tuần trăng mật rồi mà bà lại còn đưa con bé đi mây về gió, con trai bà sắp nổi nhiệt đầy miệng cũng nên.”
Lúc này Trần Yến Uyển mới đỏ mặt nhận ra thiện ý của mình đã trở thành chướng ngại vật lớn cho “tính phúc” của con trai rồi.
Mãi đến khi Kiều Hiểu Tinh và Ngôn Tử Kỳ chuyển về nhà, hai người mới tìm lại được không gian riêng.
Cô cũng biết gần đây anh nhịn đến sắp nghẹn một bụng tà hoả, nhân cơ hội này, cô quyết định sẽ đại phát từ bi cho anh chén một bữa no nê, giúp anh có động lực chăm chỉ kiếm tiền mua sữa cho con.
Không có người ngoài quấy rầy, thời gian ở bên nhau nhiều gấp mấy lần, mãnh nam nào đó muốn làm mấy chuyện không trong sáng là lại có thể làm mọi lúc mọi nơi.
Đến tận bây giờ Ngôn Tử Kỳ mới cảm nhận được cuộc sống tân hôn hạnh phúc ngọt ngào như bao cặp đôi mới cưới khác.
Thế nhưng thời gian xuân phong đắc ý rất nhanh đã kết thúc, Ngôn Tử Tinh sau khi cai sữa càng lúc càng khó nuôi.
Chỉ cần Ngôn Tử Kỳ muốn bế nó một cái là thằng nhóc con này chẳng thèm nể nang gì, nhắm mắt nhắm mũi vùng vẫy đạp bố ra cho bằng được.
“Tại sao thằng bé chưa biết