Chờ hai người kia đi khuất, Ngôn Tử Kỳ bấm điều khiển trên bàn, cửa ra vào và tất cả cửa sổ đều tự động đóng lại, biểu tình lãnh đạm giả dối trên khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt thay đổi.
“Không biết Tổng giám đốc còn muốn hỏi tôi điều gì?” Kiều Hiểu Tinh nở nụ cười thản nhiên.
“Mang CV lại đây.” Ngôn Tử Kỳ liếc cô một cái, ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, nhẹ giọng nói.
Hai chân dài thẳng tắp vắt chéo, thân thể hơi ngửa ra dựa vào thành ghế, phong thái nhàn nhã có phần lười biếng.
Ngoài mặt anh bày ra biểu cảm vân đạm phong khinh thế thôi, kì thực hai mắt ngắm nhìn vợ yêu đến thất thần, nội tâm cũng sớm đã rạo rực kích động.
Anh nhịn đến toàn thân khô nóng khó chịu rồi, thực sự không thể chờ được đến buổi tối về nhà.
Kiều Hiểu Tinh uyển chuyển đánh hông đi vòng qua bàn họp dài đến trước mặt anh.
Anh nhíu mày, vươn cánh tay nắm lấy bàn tay cô, chỉ dùng lực nhẹ nhàng kéo xuống, Kiều Hiểu Tinh đã ngồi gọn trên đùi anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh.
“Kiều tiểu thư, em có biết CV của em xứng đáng bị loại từ vòng gửi xe không hả?” Ngôn Tử Kỳ nâng cằm cô lên, nghiền ngẫm mở miệng.
“Thực sự kém đến mức đó sao?” Kiều Hiểu Tinh chớp mắt ra vẻ ngây thơ, không ngừng phóng điện với người đàn ông.
Ngôn Tử Kỳ bất ngờ nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô.
Cô ngửa đầu ra sau đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh, cánh môi hơi hé mở, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào.
Mặc dù hai người đã trải qua vô số nụ hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi anh mút mát trên môi cô, thân thể cô đều không thể kìm chế được mà run rẩy nhè nhẹ.
Nụ hôn kéo dài dường như vô tận làm cho Kiều Hiểu Tinh cảm thấy hít thở không thông, cả người bủn rủn vô lực, thở hổn hển dán vào ngực anh.
Bàn tay to lớn đặt trên đùi cô, cách một lớp tất da chân vuốt ve bắp đùi trắng muốt.
“Trình độ và bằng cấp của em quả thực quá thấp so với yêu cầu của chúng tôi, nhưng em thì lại rất hợp khẩu vị của tôi.” Ánh mắt anh tràn ngập tư vị tình dục, nhìn cô như một con mồi đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đũng quần tây là lượt thẳng thớm không che giấu được vật trong quần đã ngẩng cao đầu.
Đè bàn tay hư hỏng kia xuống, Kiều Hiểu Tinh ngại ngùng ngăn cản.
“Tử Kỳ, đừng nghịch trong này, đây là phòng hội nghị mà.”
Nơi này là phòng làm việc chung, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Tuy trong lòng lo sợ nơm nớp nhưng cô lại bị bàn tay nóng bỏng đang tùy ý mơn trớn đùi non, liên tiếp đốt lên dục hoả trên từng tấc da thịt.
“Yên tâm, không có ai dám đến gần đâu.
Còn nữa, ai cho phép em tuỳ tiện gọi tên tôi?”
Cái gì thế? Lại muốn chơi trò nhập vai?
“Tổng giám đốc.” Môi đỏ khẽ gọi tên anh, bình thường chữ Tổng giám đốc nghe cao cao tại thượng là thế, trong miệng cô lại vừa mềm mại vừa dễ nghe.
Năm ngón tay của anh chui vào áo sơ mi của cô, chen vào áo ngực màu kem, nắm lấy bầu ngực no đủ.
“Kiều tiểu thư, em ăn mặc thế này là có ý định đi cửa sau đúng không? Vậy thì em cũng nên bày tỏ một chút thành ý với lãnh đạo chứ, hử?”
“Vâng, thành ý này có vừa lòng lãnh đạo không? Có đủ tiêu chuẩn vào làm việc ở tập đoàn chưa?” Kiều Hiểu Tinh quyến rũ cắn môi dưới, chầm chậm cởi hai cúc áo sơ mi trên đầu rồi tháo móc áo lót ren màu kem ném lên mặt bàn, phơi bày bộ ngực trắng muốt đầy đặn loã lồ trước mắt anh.
“Phải xem biểu hiện của em đã.
Nói đi, em muốn xin vào làm ở vị trí nào?” Anh há mồm ngậm lấy một bên ngực, đầu lưỡi chơi đùa nụ hoa, hàm răng gặm cắn đầu nhũ mẫn cảm, làm cô không kìm được, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Kiều Hiểu Tinh bị anh vừa hôn mút vừa nhào nặn trước ngực đến mềm nhũn, lại thấy bàn tay mang theo lửa nóng chui vào dưới váy, cô thở gấp nói: “Em muốn làm thư kí riêng của anh.”
Cô theo bản năng vặn vẹo eo nhỏ, chủ động tìm kiếm đầu ngón tay của anh, hành động vuốt ve cách một lớp quần lót đã không còn thoả mãn được sự trống rỗng của cô nữa rồi.
“Vội thế cơ à?”
Ngôn Tử Kỳ nở nụ cười như có như không cởi bỏ tất chân và quần lót chữ T của phụ nữ, cô ngoan ngoãn phối hợp nâng mông lên giúp anh dễ dàng hoạt động.
Mấy chiếc cúc áo còn sót lại cũng bị anh xử lí, rất nhanh da thịt trắng nõn từ phần eo đổ lên của cô đã phô bày trước đôi mắt như sói đói của anh.
Da thịt trần trụi mịn màng, đường cong gợi cảm rung động lòng người, hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước nhiễm đầy vẻ sắc tình, Kiều Hiểu Tinh bây giờ lả lơi quyến rũ đến câu hồn đoạt phách.
“Kiều tiểu thư, trước đây em phỏng vấn ở các công ty khác cũng dụ dỗ lãnh đạo bằng cách này sao?” Ngón tay anh trượt vào nơi tư mật dò tìm, hai ngón tay đè ép xoa nắn âm đế.
“Không có, em chỉ quyến rũ anh thôi.” Tay cô cũng không ngoan ngoãn, thành thạo cởi bỏ thắt lưng người đàn ông, kéo khoá quần tây xuống, gấp gáp móc ra côn thịt từ trong quần lót nam giới.
“Nhìn thấy anh là em đã muốn leo lên giường rồi.”
Cảm nhận bên trong hoa huyệt có hai ngón tay đang không ngừng cắm ra rút vào, vách tường chật hẹp nhẹ nhàng mấp máy hút lấy dị vật, dịch thuỷ ẩm ướt cũng bắt đầu chảy xuống, làm ướt cả một mảng quần tây của anh.
“Em cũng muốn hỏi ngược lại, Tổng giám đốc đối xử với các nữ ứng viên khác cũng cuồng nhiệt như thế này sao?”
“Không, cuộc phỏng vấn này chỉ dành riêng cho em thôi.” Anh ngẫm nghĩ mấy giây rồi tiếp tục nói.
“Giám đốc Nhân sự Kenny cũng rất đẹp trai phong độ, em thích tôi hay là anh ta hơn?”
Nếu Kiều Hiểu Tinh dám trả lời là thích Kenny hơn, anh nhất định sẽ tống anh ta đến một chi nhánh hẻo lánh cách xa trung tâm thành phố nhất có thể.
“Đương nhiên là em thích anh rồi, có vị lãnh đạo nào lại túng dục như anh đâu, dám chơi cả ứng viên đến phỏng vấn.”
Vị Giám đốc Nhân sự nào đó đang làm việc bỗng che miệng hắt xì hơi liên tục, không biết rằng chính mình vừa mới may mắn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.
“Đây gọi là tận tâm.
Em đi khắp thế gian này cũng không tìm được cấp trên nào ưu tú như tôi đâu.” Anh đưa tay lên miệng mút sạch chất lỏng trong suốt của cô, cười nói.
“Kiều tiểu thư, em rất hấp dẫn, nhưng tôi sợ là em không hợp với chức vị thư kí này đâu.”
“Tại sao? Em rất thích chức vị thư kí tổng giám đốc này, bằng mọi giá phải có được.” Kiều Hiểu Tinh giả vờ nũng nịu giận dỗi.
“Em lượn lờ xung quanh cả ngày, tôi sợ mình sẽ không tập trung làm việc được.” Nói xong anh lại nhét hai ngón tay vào, động tác càng ngày càng nhanh, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong, cố ý đè lên điểm nhạy cảm khiến đầu óc cô tê dại.
Kiều Hiểu Tinh kêu lên một tiếng mê hoặc, anh nheo mắt bế cô lên mặt bàn, một tay đỡ lưng cô, một tay gạt hết đồ vật cùng giấy tờ xuống đất.
Cô bị người đàn ông ấn lên trên bàn hội nghị, hai chân bị tách ra, hoa huyệt hồng hào mấp máy hé mở, hai cánh hoa đã ướt đẫm dâm thủy, lại còn toả ra hương thơm mê người như đang gọi mời người ta thâm nhập.
Khung cảnh tràn trề xuân sắc này khiến Ngôn Tử Kỳ khó nhịn nới lỏng cravat, yết hầu lên xuống theo động tác nuốt nước bọt ừng ực.
Anh nhanh nhẹn cởi nốt chân váy bút chì của cô ném xuống đất, nâng hai chân cô quấn chặt vào thắt lưng của mình.
Phòng hội nghị vốn là nơi để anh cùng các lãnh đạo trong công ty thường xuyên họp hành, thế nhưng hiện tại lại dùng để làm chuyện dâm loạn với cô, nghĩ đến điều này anh lại thấy hưng phấn muốn nổ tung.
“Kiều tiểu thư, tôi đang cho