Không nhiều không ít, vừa đủ!
"Cái này chúng tôi không cần, em gái đã mời chúng tôi ăn một bữa thịt thì chúng tôi đã lời lắm rồi, mấy thứ này chúng tôi không nhận đâu!"
"Đúng vậy đấy, chúng tôi không thể nhận đâu!"
"Em gái, em cứ để đấy mà nuôi đi, sau mà muốn ăn cũng còn có mà dùng!"
Mấy người đàn ông kiên quyết từ chối đồ mà Niệm Mị đưa.
Niệm Mị cười cười thả thú vật ra ngoài, không hề lấy lại.
"Các vị đại ca, mấy cái này là em cố tình bắt cho mọi người đấy. Chuyện khác em không biết làm, nhưng bắt thú vật thì em khá giỏi. Hơn nữa hiện tại phòng em ở còn chưa có xây xong, các anh bảo em đem mấy vật sống này nuôi ở đâu chứ? Nếu các anh không nhận, thì làm sao ngày mai em còn dám tiếp tục làm phiền các anh nữa?"
Mấy người đàn ông nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng gật đầu nhận lấy.
"Được rồi! Nhưng mà em gái này, ngày mai chúng tôi giúp em, em cũng không cần đưa mấy thứ như này nữa, quá quý trọng rồi!"
Niệm Mị chỉ cười mà không nói, dịu dàng nói: "Làm phiền các vị đại ca rồi!"
Nhận được thú sống từ tay Niệm Mị, buổi chiều mấy người đàn ông làm việc càng thêm hăng hái.
Buổi chiều Niệm Mị lại lên núi bắt một đám con mồi trở về, mọi người lại được ăn thêm một bàn thịt.
Mọi người đều cười đến nở hoa, ngày thường bọn họ ăn cái gì thì cũng chỉ dám ăn hai bữa, mà còn ăn không đủ no, hôm nay lại ăn đến ba bữa, hơn nữa hai bữa đều được ăn thịt đến no.
Nụ cười hạnh phúc dào dạt hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người, Niệm Mị chỉ cười nhìn tất cả mọi chuyện. Thật ra những người như vậy là những người rất dễ dàng thỏa mãn, bọn họ không có lòng tham, bọn họ thật sự nghèo!
Thời gian một ngày chỉ đủ để mấy người chặt được vài cây, nên việc xây nhà ở cũng tương đối khó khăn. Nhà của Niệm Mị muốn xây xong chắc cũng phải mất vài ngày, cho nên buổi tối Niệm Mị liền lên trấn trên, tuy rằng mọi người đều cố níu kéo giữ cô lại nhưng cô vẫn đi ra ngoài.
Thật ra mấy người đàn ông sợ cô đi một mình không an toàn, liền chuẩn bị đi theo, nhưng mà Niệm Mị không cho. Hơn nữa như vậy cũng không tốt cho thanh danh của cô. Cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Niệm Mị suốt đêm đi trấn trên chỉ tìm được duy nhất một tiệm rèn, cô liền trực tiếp mua luôn tiệm. Đừng hỏi tiền của cô ở đâu mà có, cô lượn ở nơi này mấy ngày nay cũng
không phải đơn thuần là đi dạo không. Hơn nữa, nếu Niệm Mị muốn có tiền, thì có có rất nhiều cách.
Sau khi mua tiệm rèn, Niệm Mị liền lấy ra một bản vẽ đã chuẩn bị sẵn trước đó. Trong có có cách tạo ra cưa, còn có cách chế tạo cung nỏ. Công bắng mà nói, qua hai ngày nữa kiểu gì cũng phải dùng đến, liền làm cho bọn họ mấy cái cung nỏ rồi ngày mai cô tự mình đến lấy sau. Sau đó bóng người Niệm Mị biến mất nhanh như quỷ mị.
Thị trấn này cũng không gọi là lớn lắm, nhưng người ở trên trấn với người trong thôn lại khác nhau một trời một vực. Người nhà nghèo ở trấn trên cũng đều là những nhà khá giả, người giàu có nhất cũng xem như là tiểu phú, có thể mời đến mười bảy, mười tám người hầu.
Hừng đông ngày hôm sau, Niệm Mị mới vừa trở lại thôn liền thấy đã có một đống người đang đứng hỗ trợ ở nơi đó! Dường như là người của cả thôn đều đến. Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ có đủ. Mỗi người đều đang bận rộn, người thì chặt cây, người cạo nhánh cây, rồi nhặt nhánh cây... Mọi người đều không hề nhàn rỗi, chỉ là có vài người không tận tâm, vài người lại đang liều mạng làm.
Niệm Mị thấy A Vân trong đám người liền kéo cô ấy ra ngoài hỏi chuyện.
"Tẩu tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
A Vân vừa thấy đó là Niệm Mị, liền cười nói: "Hôm qua người trong thôn nghe nói em cho chúng ta ăn thịt, liền đều chạy tới hỗ trợ! Bọn họ cũng không mong cái gì khác, chỉ là mong giúp một chút có thể ăn được một miếng thịt."
Niệm Mị hiểu rõ gật gật đầu.
Một người đàn ông tinh mắt thấy Niệm Mị, vội chạy tới hỏi chuyện.
"Em gái, em về rồi à, vậy em xem thử muốn xây phòng ở chỗ nào? Chúng tôi liền đào đất lên giúp em!"
Bây giờ bọn họ có nhiều người, mà chặt cây chắc chắn cũng không cần nhiều người đến vậy, chi bằng phân ra một bộ phận đi đào đất là được.
Niệm Mị nhìn một vòng, cuối cùng chỉ tay. "Nơi đó!"