Mộc Duyệt Nhi khinh thường nhìn Lăng Trạch, giống như đang nói đầu óc cậu có bệnh à!
"Này, bạn học! Tự luyến là bệnh! Phải trị! Cậu xem cậu có điểm nào hơn Diệp Ni hả? Tôi thích cậu sao? Trừ phi mắt tôi mù!"
Xung quanh cũng có tiếng cười khẽ truyền đến, tuy rằng không lớn, nhưng vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai Lăng Trạch.
Gân xanh trên trán Lăng Trạch giật giật, có loại xúc động muốn đánh người.
Mộc Duyệt Nhi nhặt sách của Niệm Mị lên, khiêu khích nhìn thoáng qua Lăng Trạch, rồi xoay người đuổi theo Niệm Mị.
Thời gian vào lớp đã sắp đến, Lăng Trạch đành phải nhịn xuống tức giận rồi ngồi xuống.
Mộc Duyệt Nhi đi theo bên cạnh Niệm Mị, thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Niệm Mị xoay người, dịu dàng cười với cô ấy.
"Cậu trở về học trước đi!"
Mộc Duyệt Nhi há miệng thở dốc, nhìn nụ cười dịu dàng của Niệm Mị câu nói "không cần" không biết sao lại không thể nói nên lời, cuối cùng đem sách trong lòng ngực đưa cho Niệm Mị.
"Sách của cậu!"
Niệm Mị cười nhận lấy, rồi xoa xoa đầu cô ấy.
"Cảm ơn, trở về học đi!"
Mộc Duyệt Nhi lại đỏ mặt, xoay người chạy.
Niệm Mị dịu dàng cười sâu hơn vài phần, thật là một cô gái đáng yêu, nhưng mà vì sao bên trong lại ngoan độc như vậy nha?
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày trước khi chết ấy, chính là con trai khoảng tám chín tuổi của cô gái này đã đi đến trước mặt cô ta, khuôn mặt lạnh nhạt nói cho cô ta.
Bệnh đường sinh dục của cô ta là do cậu ta cố ý tìm người lây bệnh, đơn giản là vì mẹ cậu ta nói, hy vọng người một nhà cô ta biến mất khỏi thế giới này.
Sau khi Giản Diệp Ni chết, người nhà của cô ta sau đó cũng chết, chỉ có điều là người nhà của cô ta chết tương đối trực tiếp, là ở cạnh nhau trong vụ cướp bóc, bị kẻ bắt cóc đánh chết.
Về phần cậu của cô ta sau khi nhà cô ta bị đuổi khỏi Trung Quốc, bởi vì đắc tội người không nên đắc tội, bị đuổi ra Trung Quốc, sinh hoạt khó khăn.
Cuối cùng bị tai nạn xe cộ mà chết!
Niệm Mị cười quay người lại, thật ra có đôi khi tra tấn tinh thần sẽ càng làm cho người thống khổ hơn so với tra tấn thân thể nha, cô nói đúng không? Giản Diệp Ni!
Lăng Trạch ngồi ở trong phòng học, nhìn giảng viên giảng bài, nhưng mà trong mắt lẫn trong lòng hiện lên đều là khuôn mặt lạnh nhạt kia của Niệm Mị. Cho dù hắn có nghiêm túc nghe giảng bài đến mức nào cũng không thể nghe lọt vào một chữ.
Bút trong tay Lăng Trạch cũng đã sớm bị bóp nát.
Nếu tôi đã từng