Gần, càng lúc càng gần! Mắt thấy tay Dực Hoàng sắp chạm vào mặt Niệm Mị. Niệm Mị bỗng nhiên mở mắt, tay Dực Hoàng cứ như vậy ngừng giữa không trung.
Trong mắt ngăm đen hiện lên một tia đỏ rực, nhưng chưa đợi Dực Hoàng thấy rõ, thì cũng đã biến mất ở trong khóe mắt của Niệm Mị.
Trong đôi mắt ngăm đen của Niệm Mị lúc này, ánh mắt có chút quyến rũ, không còn dịu dàng giống ban ngày, mà giống như một đôi mắt yêu nghiệt họa quốc.
Khóe miệng Niệm Mị càng cong thêm vài phần, nụ cười dịu dàng trở nên không đứng đắn.
Dực Hoàng nuốt nước miếng, miệng lưỡi hơi khô.
Niệm Mị nhìn thoáng qua bàn tay trước mắt, lại nhìn thoáng qua Dực Hoàng. Ý bảo hắn rút tay về đi.
Dực Hoàng thấy một câu này trong ánh mắt của Niệm Mị, tay ngược lại càng tiến xuống phía dưới thêm vài phần.
Niệm Mị trực tiếp kéo chăn lên trên người, ngăn giữa nàng và Dực Hoàng rồi thừa cơ đứng trên giường, nhìn Dực Hoàng từ trên cao xuống, nhẹ nhàng cười.
"Hoàng Thượng, người không cảm thấy là mình rất dơ à?"
Dực Hoàng tư nhìn bản thân, không hề phát hiện có thứ gì bẩn trên người.
Khó hiểu nhìn Niệm Mị, thắc mắc không hiểu vì sao nàng lại nói hắn bẩn.
"Lần sau đừng dùng đôi bàn tay đã chạm vào vật dơ bẩn của người rồi chạm vào ta!"
Niệm Mị vừa nói như vậy, Dực Hoàng nhớ tới tay mình cũng chỉ chạm qua Triệu Mẫn, rồi lại nghĩ đến khi mình có được nàng ấy quả thật không phải là lần đầu tiên. Nên cho rằng Niệm Mị nói thứ bẩn là Triệu Mẫn, trong lòng không khỏi cũng cảm thấy Triệu Mẫn có chút ô uế.
Nụ cười dịu dàng trên môi Niệm Mị vẫn như trước, nhưng lời nói ra lại trái ngược với nụ cười của nàng.
"Hoàng Thượng, người thật là vừa dơ lại vừa ghê tởm!"
Tay Dực Hoàng nắm lại thành quyền, rồi đặt về lại bên người.
"Phỉ Nhi! Đừng làm loạn!"
Niệm Mị dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, ta không có làm loạn!"
"Lần sau trẫm lại đến thăm nàng!"
Dực Hoàng lại chạy trối chết lần thứ hai.
Niệm Mị ghét bỏ đem chăn trong tay ném xuống mặt đất, khẽ nhíu mày.
Có lẽ là bởi vì Dực Hoàng không yêu Mạch Phỉ, hoặc cũng có thể là áy náy, nên hắn chưa từng chạm qua Mạch Phỉ, Mạch Phỉ đến bây giờ cũng là một hoàng hoa khuê nữ.
"Người đâu!"
"Vâng! Nương nương người có điều gì cần phân phó ạ!" Cung nữ nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào.
Niệm Mị đi chân trần đạp lên trên mặt đất, cung nữ liền lấy giày cho Niệm Mị.
"Nương nương, người mau mang giày! Bằng không
sẽ nhiễm lạnh!"
Niệm Mị cười nhìn cung nữ cầm giày quỳ trên mặt đất, dịu dàng nói: "Đừng lo! Trước tiên em thay một bộ chăn đệm mới đi, rồi chuẩn bị một thùng nước ấm giúp ta, ta muốn đi tắm!"
"Vâng ạ!"
Niệm Mị nói xong, xoay người, đi chân trần ra ngoài hoàng cung.
Hiện tại là đầu hè, không khí buổi sáng vẫn còn chút lạnh lẽo, trời cũng đã dần sáng, có thể mơ hồ thấy con đường trước mắt.
Dực Hoàng đứng ở trên xà nhà, nhìn cung nữ thay đổi đệm chăn xong, rồi mới phi thân rời đi.
Niệm Mị đi dạo nửa giờ ở bên ngoài, chân ma sát với mặt đất sắp hỏng cũng không thèm để ý, lúc trở lại cung Mạch Phỉ thì đã thấy Mê Ý đã đứng trước cửa cung Mạch Phỉ nhìn xung quanh rồi.
Thấy Niệm Mị nàng vội chạy tới.
"Nương nương! Cuối cùng người cũng về rồi! Người xem mình ăn mặc ít ỏi như thế này, lỡ cảm nhiễm phong hàn thì biết phải làm sao đây!"
Niệm Mị vẫy vẫy tay nói: "Không sao đâu, chuẩn bị y phục và giày cho ta, ta muốn tắm rửa!"
Mê Ý nhìn Niệm Mị, lần này chú ý tới vết máu dưới chân nàng.
"Nương nương! Chân... Chân người?"
Niệm Mị không trả lời, mà đi thẳng về phía phòng tắm.
Mê Ý chạy đi tìm thuốc trị thương rồi mới cầm quần áo đi đến phòng tắm của Niệm Mị.
"Cốc cốc!"
"Vào đi!"
Niệm Mị ngâm mình trong thùng nước tắm, cánh hoa lơ lửng trên nước che khuất toàn bộ thân thể nàng, chỉ chừa lại đầu là lộ ra bên ngoài.
"Nương nương, có cần nô tỳ giúp người tắm rửa không ạ?"
"Không cần, em đặt y phục xuống rồi đi ra ngoài đi!"
"Nhưng mà..."
Mê Ý lo lắng nhìn Niệm Mị.