Một màn này bị Diệu Mạc Ngôn thấy, trong lòng nhìn Hoa Nhị đau lòng không thôi, cũng liền ra tay đánh Hoa Hinh.
Nhưng mà người ăn cái tát này lại là Niệm Mị.
Một màn vừa rồi trước đây Hoa Hinh cũng cho rằng chỉ là trùng hợp.
Nàng ấy không biết, rất nhiều thời điểm Hoa Nhị tốt đẹp chẳng qua là dùng lỗi của nàng tới phụ trợ mà thôi, nhưng mà lỗi Hoa Hinh lại là do Hoa Nhị cố ý hãm hại.
Vậy mà Hoa Hinh vẫn luôn cho rằng những thứ đó đều là trùng hợp.
Hoa Hinh là người tốt, một người rất tốt!
Cho đến khi trong lúc vô tình thấy bản kế hoạch của Hoa Nhị. Thì tất cả trùng hợp ban đầu đều trùng khớp. Hoa Nhị vẫn luôn tìm cách hãm hại nàng!
Hoa Hinh bắt đầu phản kích lại Hoa Nhị, nhưng ngược lại nàng lại bị phu quân Diệu Mạc Ngôn của mình và Hoa Nhị hãm hại trộm người, bị rơi xuống nước!
Sau này Hoa Nhị gả cho Diệu Mạc Ngôn, hai người hoan hỉ vui mừng!
Khóe miệng Niệm Mị nhẹ nhàng biến thành trào phúng, trước nay người tốt đều không có nhận được cái gì tốt cả! Cho nên nàng hoàn toàn là một người xấu!
Niệm Mị nhảy một bước từ trên xà nhà xuống, chạy vào mật thất trong thư phòng.
Mật thất này là nàng vừa mới cảm giác được, cho nên nàng mới không rời đi, mà là ở lại trên xà nhà.
Về phần phương pháp mở ra mật thất thì thật sự quá đơn giản.
Tiến vào mật thất, Niệm Mị bị làm cho hoa mắt.
Trong mật thất tất cả đều là vàng bạc châu báu.
Niệm Mị nhanh chóng tìm kiếm ở bên trong.
Không bao lâu sau trong tay nàng liền cầm một quyển sổ sách cùng với con dấu.
Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn thoáng qua những thứ vàng bạc tài bảo này, rồi xoay người rời đi.
Yên tâm, nàng sẽ còn quay lại!
Ngày hôm sau, sáng sớm Diệu Mạc Ngôn liền rời giường, chuẩn bị đi hiệu thuốc nhà mình lấy một ít dược liệu trân quý cho Hoa Nhị bồi bổ thân thể.
Nhưng mà sau khi hắn đi vào hiệu thuốc lại phát hiện ra bảng hiệu cửa hàng đã không còn.
Trong lòng Diệu Mạc Ngôn bốc lên một cổ tức giận!
Là ai? Là ai lại dám thay đổi bảng hiệu mà chưa được sự đồng ý của hắn!
Cửa hiệu thuốc mở ra, Diệu Mạc Ngôn nổi giận đùng đùng vào cửa, liền thấy một đám người xa lạ đang khuân vác dược liệu của hiệu thuốc.
Diệu Mạc Ngôn bắt lấy tay một cái gã sai vặt.
"Dừng tay lại cho ta!"
Một đám người không hề phản ứng lại, vẫn tiếp tục dọn đồ vật như cũ.
Gã sai vặt bị hắn bắt lấy tay không kiên nhẫn nhìn hắn.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Mấy người là ai? Ai cho phép
mấy người đụng đến đồ của ta?"
Diệu Mạc Ngôn tức giận trừng mắt gã sai vặt. Gã sai vặt cũng không cam lòng trừng mắt lại hắn.
"Đồ của ngươi? Cửa hàng này chính là do lão gia nhà ta hôm qua mới mua được, khi nào lại là của ngươi chứ?"
"Mua? Ngươi nói bậy! Ta đem bán hiệu thuốc khi nào?"
Một loại dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng Diệu Mạc Ngôn.
"Ồ, ngươi thật sự cho rằng hiệu thuốc này là của ngươi? Cái này chính là một cô nương bán cho lão gia nhà ta! Con dấu đều có cả!"
Gã sai vặt nói xong liền khinh thường hất tay Diệu Mạc Ngôn ra, tiếp tục dọn đồ.
Diệu Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
"Hoa Hinh!"
Sau khi biết được cửa hàng của mình là bị người khác bán mất, thì người mà Diệu Mạc Ngôn nghĩ đến đầu tiên chính là Niệm Mị.
Dù sao buổi sáng ngày hôm qua con dấu vẫn còn, mà trong ngày tiến vào thư phòng thì ngoại trừ hắn ra chỉ còn hai người là Niệm Mị cùng Hoa Nhị. Hoa Nhị là người thật thà như vậy, vốn dĩ không có khả năng làm ra chuyện này, như vậy cũng chỉ còn lại mình Niệm Mị.
Diệu Mạc Ngôn nổi giận đùng đùng trở về phòng ngủ, đi về phía phòng ở của Niệm Mị.
Một chân đá văng cửa phòng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt có chút nặng nề.
Trong phòng trống rỗng không có ai.
"Hoa Hinh! Hoa Hinh!"
Diệu Mạc Ngôn vòng qua bình phong đi vào phòng ngủ.
Chăn cũng đã vạch lên nhưng lại không có người!
"Hoa Hinh, ngươi đi ra đây cho ta!"
Toàn bộ căn phòng đều bị Diệu Mạc Ngôn lật tung lên nhưng vẫn không tìm được người như cũ.
"Lão gia, ngài đang tìm cái gì ạ?"
Nha hoàn hầu hạ Hoa Hinh đi tới.
"Hoa Hinh đâu?"
"Không phải phu nhân đã nói..."