Trương Chiếu Thiên nhân cơ hội đó ném thuốc trong tay vào trong miệng Ngũ Lộ. Rồi đổ một ly nước vào trong miệng cô ta.
Nhìn thuốc bị Ngũ Lộ nuốt hết xuống rồi Trương Chiếu Thiên mới buông cằm cô ta ra.
"Như vậy mới ngoan chứ, phụ nữ thì nên ngoan ngoãn nghe lời!"
Trương Chiếu Thiên vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Ngũ Lộ, sau đó mới xoay người rời đi.
"Khụ khụ!"
Ngũ Lộ bóp cổ mình, hy vọng viên thuốc kia còn chưa bị mình nuốt vào.
Bò tới mép giường, cô ta dùng sức ho khan. Nhưng đến khi nước mắt cũng chảy ra mà mấy viên thuốc kia vẫn như cũ không bị khạc ra.
Lại nhớ tới những viên thuốc mà mình nuốt này đều là nhặt lên từ thùng rác, Ngũ Lộ liền cảm thấy ghê tởm.
"Ọe!"
Cô ta nôn mửa một trận, đem toàn bộ rượu ngày hôm qua uống phun ra sạch sẽ.
Mùi lạ ở trong không khí tản ra làm cô ta lại lần nữa nôn mửa.
Chờ đến khi những thứ trong dạ dày của cô ta đều bị ói mửa ra hết, nhưng cô ta vẫn không thể nào áp chế được nỗi ghê tởm trong lòng, vì thế vẫn tiếp tục nôn mửa.
Lúc Trương Chiếu Thiên bưng đồ ăn tiến vào thì thấy Ngũ Lộ đang ở bên mép giường nôn mửa.
"Đừng ói ra! Kinh lắm!"
Trương Chiếu Thiên nhíu nhíu mày, ngửi thấy mùi lạ trong không khí thì tâm tình vốn dĩ đang xấu càng kém thêm chút nữa.
Ngũ Lộ làm gì mà còn đầu óc để đi nghe những lời Trương Chiếu Thiên nói chứ, chỉ lo nôn mửa cho bản thân mình.
"Anh đã bảo là đừng ói nữa! Nghe không thấy à?"
Trương Chiếu Thiên bực bội kéo mái tóc Ngũ Lộ.
"Á!" Cảm nhận được đau đớn đến từ da đầu, Ngũ Lộ bỗng hít một ngụm khí lạnh.
"Tới ăn gì đi!"
Bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên giọng điệu của Trương Chiếu Thiên cũng có chút hung ác.
Trực tiếp nhét khay trong tay vào người Ngũ Lộ, cũng mặc kệ cô ta mới nôn mửa xong, có xúc miệng hay chưa.
Ngũ Lộ nhìn bàn đồ ăn trong lòng ngực, hai món một canh! Ghét bỏ cũng hiện ra mặt.
"Anh đang lấy cơm heo ăn ấy à? Tôi không ăn!"
Trương Chiếu Thiên nhìn biểu cảm cao ngạo trên mặt Ngũ Lộ, bỗng nhiên nhớ tới biểu cảm ẩn nhẫn chịu đựng trên khuôn mặt khác cũng giống nhau như đúc này.
Vẫn là cô ấy tương đối ngoan!
Xem ra hiện tại là do hắn đối xử với cô quá tốt, cho nên cô mới không ngoan! Phụ nữ ấy chính là thích cậy sủng mà kiêu!
Trương Chiếu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười,