Đông về. Gió lạnh thổi lên từng đợt, len lỏi vào lòng mỗi người. Lạnh buốt. Lá đã rụng hết, khoe ra cành cây xơ xác, khô khốc khẳng khiu. Ra đường, đâu đâu cũng thấy người người áo lớn, áo nhỏ dày cộp. Trời lạnh đến nỗi thở ra cũng có thể thấy rõ được hơi thở của mình. Đông năm nay lạnh quá, cóng hết cả người rồi.
Tôi xoa xoa hai bản tay đã tê lại vì lạnh. Đút hai tay vào túi, tôi rảo bước trên con đường quanh hồ Gươm. Hồ Gươm dù về đông nhưng vẫn đẹp đến nao lòng. Tôi thích đi dạo quanh hồ, có một phần nào đó cũng muốn xua đi cái lạnh xung quanh mình. A, nhắc đến lại thấy lạnh, lạnh chết mất. Tôi phải tự thôi miên bản thân thôi. Nóng, nóng, nóng như thế này thì làm sao phải mặc? Khụ, hơi quá rồi.
- Hắt… hắt xì…
Thật mất mặt, mong là mình không bị cảm. Ok, tôi thừa nhận, tôi cũng chẳng yêu Hà Nội đến mức giữa mùa đông lạnh giá thế này dời bỏ chăn ấm nệm êm để ra hồ Gươm dạo phố. Tôi có hẹn với con bạn. Nhưng mà, đã nửa tiếng rồi, rốt cuộc con dở người ý có đến cho tôi hay không đây? Tôi bắt đầu thấy hối hận. Trời ạ, tại sao tôi lại chấp nhận lời hẹn để ra khỏi nhà trong cái thời tiết chỉ có năm độ C thế này chứ?
Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi mừng thầm. Con nhóc này, cũng không đến nỗi bỏ mặc bạn bè nó thế. Tôi nhấc máy. Thế nhưng, chưa kịp phán câu nào thì đầu dây bên kia đã tuôn một tràng dài:
- Alo, mày à? Anh Huy hẹn tao. Giờ tao đi với anh ý đây. Sorry mày nhé, thông cảm cho hạnh phúc bạn mày đi. Thế nhé, tao yêu mày nhắm ý cưng ạ.
Sau đó là một hàng dài tiếng tút tút báo đầu bên kia đã dập máy. Tôi thề, tôi đang rất muốn chửi tục đây. Cmn chứ, con bạn kiểu gì đây? Tôi làm bạn với con nhỏ chết tiệt nào đây? Nó… nó trọng sắc khinh bạn. Tôi đợi nó nửa tiếng ở đây trong khi nó đi chơi với thằng người yêu dở hơi của nó. Ôi trời ơi, ai đó, cho tôi giết đi!!!!
Phù… bình tĩnh. Tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, không được làm mất hình tượng học sinh nghiêm túc. Nhưng mà đừng có mong là tôi sẽ tha cho nó, chắc chắn đến lớp tôi sẽ cho nó biết tay, con lợn con!
Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ vẫn còn sớm chán. Mất công xin ra ngoài, chắc chắn phải vi vu hết buổi chiều hôm nay. Tôi đi bộ tiếp, cảm nhận trọn vẹn cơn gió đông táp vào mặt. A, buốt chết đi được.
Tôi đi mãi, không hiểu sao lại rẽ vào một con đường nào đó. Ở đây vắng hơn rất nhiều so với ngoài đường chính. Tôi vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc, cố nhớ đường để không bị lạc. Rồi, tôi nhìn thấy một quán trà sữa ven đường và bị ấn tượng với cách trang trí của quán. Nhìn từ bên ngoài thì rất trang nhã, không bị rối mắt bởi những cách trang trí màu mè. Với cả, nhìn nó có vẻ rất ấm áp. Tôi đi vào quán. Ồ, hóa ra ở đây là cà phê sách. Thật tuyệt. Tôi đến giá sách, chọn lấy một quyển tiểu thuyết rồi ngồi vào bàn, một bàn sát sâu trong góc quán. Trong quán không có nhiều người lắm, ngoài tôi ra chỉ có một anh chàng đẹp trai ngồi uống cà phê chơi game trên Ipad. Ơ, chủ quán đâu rồi nhỉ? Tôi ngó ngó nghiêng nghiêng tìm người quản lý.
- Qúy khách tìm gì thế? – Một giọng nói vang lên.
Tôi giật bắn mình quay mặt lại. Ôi trời, đứng trước mặt tôi là anh chàng đẹp trai ngồi chời game lúc nãy. Tôi lúc này mời nhìn rõ mặt anh ta. Ôi mẹ ơi, thực sự tồn tại một người đẹp trai thế này sao? Sống mũi cao này, môi mỏng này, tóc nâu kiểu Hàn Quốc này. Đã thế lại còn cái quần bò tôn lên cái chân vừa thon vừa dài nữa này, thật là khiến người ta nảy sinh ý nghĩ phạm tội mất thôi!
Dường như thấy được ánh mắt đắm đuối con cá chuối của tôi, anh ấy cười mỉm:
- Chào mừng đến đây, mời ngồi. Qúy khách muốn uống gì?
Cha cha, lại còn cái nụ cười dịu dàng nữa, anh chàng này chắc sát gái lắm đây. Tôi ngồi vào ghế, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
- Cho em một trà sữa bạc hà đi.
- Đợi một chút, trà sữa bạc hà của quý khách sẽ có ngay. – Anh chàng gật đầu cười rồi đi vào quầy.
Tôi vẫn dán ánh mắt theo bước đi của anh, dán mắt luôn cả theo cái cách anh pha trà sữa cho tôi. Cho tôi hoang tưởng tí đi, là anh chỉ pha trà sữa cho tôi thôi. Nhìn xem kìa, đến hành động của anh thôi cũng dịu dàng đến thế cơ mà. Anh bưng cốc trà sữa ra, đặt lên bàn cho tôi:
- Của quý khách đây, chúc quý khách ngon miệng.
Rồi, anh trở về chỗ quầy hàng làm việc của mình. Tôi nghĩ, chắc anh chẳng chú ý đến tôi đâu nhỉ.