"Trạm.... Trạm vương gia!"
Đột nhiên nhìn thấy Trạm vương, thật kinh hãi! Theo đó mà tim đập theo, đổ mồ hôi như suối, nhanh chóng quỳ xuống đất: "Tiểu nhân gặp qua Trạm vương gia."
"Vừa nảy có ai vào nha môn không?"
"Bẩm.... Bẩm Vương gia, chưa!"
Trạm vương gia nghe xong, nhướn mày, đảo mắt, nhìn Nhận Hương Điểu bay ra bay vào trong nha môn. Hiển nhiên, Nhận Hương Điểu cũng không đồng ý với lời nói của nha dịch.
Trạm vương nhìn thoáng qua, chậm rãi, đi về hướng sau nha môn!
Lẫm Ngũ thấy vậy, đã hiểu. Ở trước mặt Trạm vương, Nhận Hương Điểu đã thắng cái mồm của nha dịch kia!
Đưa tay, không tiếng động ra lệnh, trong nháy mắt hộ vệ tự động tản ra, bao vây toàn bộ phủ nha môn, bắt đầu quá trình lục soát!
Không biết nguyên nhân, không rõ nguyên do, Trạm vương đột nhiên đến, hơn nữa hộ vệ Trạm vương phủ còn đang lục soát, khiến nha dịch bắt đầu đổ mồ hôi, đầu óc rối thành một nùi, hàng loạt các loại ý niệm không tốt tràn đến ồ ạt trong đầu. Trạm vương tự mình ra tay, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ, lẽ nào.... Là đại nhân nhà mình vụng trộm tạo phản sao?
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, chân nha dịch liền mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, mắt như đã thấy trước được một mảnh đất trời đỏ tươi!
***
Ở hạ đường, Lưu Chính vừa hồi phủ, cái mông còn chưa được ngồi vững vàng, người ngọc mềm mại bước vào, hắn mới vừa chép chép miệng, còn chưa kịp tới thưởng thức, cửa đã gầm lên một tiếng lớn như sấm: "Đại.... Đại nhân, đại nhân, Trạm vương gia đến Nha môn phủ, ngài mau ra xem một chút đi!" Nha dịch không để ý được nhiều, lời vừa dứt, người đã trực tiếp xông vào.
Tiếng nói vừa lọt vào tai, Lưu Chính đột nhiên nhảy dựng lên, giống như cái mông bị kim đâm trúng vậy.
"Chao ôi ô, lão gia, ngươi muốn ta ngã chết sao!" Tiểu thiếp chật vật ngồi dậy, vành mắt hồng hồng, nửa đau thật, nửa vờ đau.
Đáng tiếc, Lưu Chính nghe xong cũng không thèm thương hoa tiếc ngọc đỡ nàng dậy, trừng lớn mắt, nhìn nha dịch, nuốt nước miếng: "Ngươi... Ngươi mới vừa nói ai đến phủ Nha môn?"
"Lão gia, là Trạm vương gia, Trạm vương gia đến rồi!"
"Cái Diêm vương kia sao lại...." Lời của tiểu thiếp này vừa ra khỏi miệng, miệng đã bị che lại, lực đạo kia, tựa như muốn ép người ngạt chết: "Ô.... Lão gia, người làm đau ta...."
"Đau? Sao không đau chết ngươi luôn đi! Ngươi đúng là thứ đàn bà ngu xuẩn, lời vừa nảy là lời ngươi có thể nói được sao?" Lưu Chính sợ đến trắng mặt, con mắt bốc lửa. Mời vừa rồi còn cảm thấy người tiểu thiếp này kiều mỵ động lòng người, bây giờ hắn nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt này thật quá đổi đáng ghét!
Diêm vương? Không sai, Trạm vương hắn chính là cái loại người gian ác. Nhưng lời này ai dám nói ra? Làm sao có thể nói?
"Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu còn dám nói lời này lần nữa, lão tử sẽ lập tức mang ngươi vứt vào kỹ viện! Nghe rõ không...." Hắn còn chưa muốn nhìn thấy hài cốt tổ tiên của Lưu gia đâu.
"Nghe rõ không?"
"Nghe.... Nghe rõ!" Giọng nức nở nghẹn ngào, nước mắt ròng ròng, lần này tiểu thiếp là khóc thật. Nam nhân mới vừa rồi còn nói tới sao hắn cũng có thể hái được cho nàng, đảo mắt một cái bây giờ đã muốn mang nàng đưa vào cho kỹ viện.
Ô ô.... Ai cũng nói nam nhân môi mỏng là người vô tình nhất, không ngờ Lưu Chính này môi dày mà cũng bạc tình như vậy! Nàng đúng là mệnh khổ!
Mệnh khổ? Đây cũng chính tâm tình giờ phút này của Lưu Chính.
Lòng nóng như lửa đốt chạy về phía Nha môn, tóc tai rối bời, Trạm vương đến nha môn chắc chắn cũng không phải đơn giản chỉ để tản bộ, đương nhiên, càng sẽ không ra mặt lấy lại công bằng cho ai ở đây, vì Trạm vương làm gì có cái phần thiện tâm kia. Trước giờ hắn xuất hiện, đa số đều chỉ để gây chuyện, nghĩ tới đây mồ hôi trên đầu Lưu Chính lại càng đổ nhiều hơn.
***
Tìm người còn chưa có kết quả, chuyện ngoài ý muốn đã tới....
"Mau... Mau gọi người, có người cướp ngục, ách...."
"Chu Hắc, các ngươi thật là to gan, thế nhưng dám tới tận đây!"
"Chẳng phải các ngươi rất muốn bắt lão tử sao? Bây giờ huynh đệ Hồng Bang chúng ta đều đã ở trong đây, các ngươi có gan thì tới bắt đi!"
"Chu đệ, các ngươi không nên tới!"
"Đại ca, chúng ta là huynh đệ đã cùng bái trên dưới trời đất, cuộc đời này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Ngươi gặp rủi ro, huynh đệ chúng ta dù có phải đổi mạng mình cũng muốn cứu được ngươi ra ngoài."
Tiếng gọi đầy khí thế, tiếng đánh nhau, tiếng rên sợ, tình huynh đệ, hỗn hợp trộn lẫn vào nhau, cay độc, máu tanh....
Lúc Lưu Chính đến, đối mặt với hắn chính là một cảnh tượng như thế.
Trong nhà tù, diễn ra một trận gió tanh mưa máu. Ngoài nhà tù, Trạm vương một thân tao nhã, trên tay là con chim kì lạ, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
"Hạ quan gặp qua vương gia!"
Trạm vương chuyển mắt, ánh mắt lại tiếp tục rơi lên người Cố Đình Dục: "Người ngươi muốn che chở đang ở bên trong, bây giờ chính là thời cơ tốt để anh hùng cứu mỹ nhân, nên suy xét!"
Có Đình Dục nghe xong, sắc mặt khẩn trương, hơi trắng lên: "Vương gia ngài nói.... Khuynh Nhi nàng đang ở trong lao sao?"
"Rất chắc chắn!"
Trạm vương dứt lời, Cố Đình Dục không do dự liền nhấc chân, Cố Đình Xán vội duỗi tay giữ người ở lại!
"Đại ca...."
"Bên trong đang loạn, tình thế không rõ, ngươi tạm chờ đợi bên ngoài, không nên đi vào thêm phiền!"
"Đại ca, Khuynh đang ở trong đó, ta muốn
đi vào cứu nàng!"
Cố Đình Xán nghe thấy, càng ra sức siết chặt tay Cố Đình Dục. Sắc mặt càng ngày càng khó coi, người đệ đệ này của hắn thật sự là muốn chết đến điên rồi!
Người của Hồng Bang, tuy lỗ mãng nhưng tay nghề cũng rất khá, chỉ sợ Cố Đình Dục không phải là đối thủ của bọn họ, huống chi bây giờ người ta còn đang đánh cược bằng mạng, Cố Đình Dục xen vào lúc này, đích xác là tìm khó cho bản thân!
Trạm vương nghe được lời của Cố Đình Xán, vừa muốn mở miệng, đột nhiên mắt bắt gặp một bóng người đang chuyển động, khóe miệng hắn nhẹ giương ra một đường cong rất rõ ràng, đầu liền thay đổi kế hoạch.
"Lẫm Ngũ!"
"Có thuộc hạ!"
Dung Dật Bách không rõ Trạm vương ra lệnh gì với Lẫm Ngũ, chỉ thấy mới vừa rồi cuộc chém giết còn được không chế trong một khu vực nhất định, đột nhiên xảy ra biến đổi, cửa lao tựa như bị đập để thông nước, nháy mắt toàn bộ người đều tràn ra ngoài, chém giết kéo dài cho đến tận ngoài đây, gần ngay trước mắt...
Đáng chết!
Dung Khuynh bị cuộc huyết đấu bao vây lần nữa, miệng không nhịn được chửi bới lên một tiếng.
Mới vào nhà tù, lại gặp tình cảnh người cướp ngục. Thật vất vả mới thoát ra được, rời khỏi bờ nguy hiểm, còn chưa kịp thở lấy một cái, từng luồng sáng đao kiếm nọ lại chuyển qua ngay trước mặt nàng! Mẹ nó, nếu biết sớm cảnh tượng chuyển đổi nhanh như vậy, nàng nên ngồi lì trong nhà lao còn hơn...
Vân Xuân!
Sau khi nhìn thấy tên yêu nghiệt kia, tất cả suy nghĩ trong đầu đều nhanh chóng tan biến!
Hai ánh mắt chợt chạm vào nhau, khóe miệng Trạm vương càmg kéo ra cong hơn, nhìn chăm chăm nàng, tay khẽ nâng lên, cợt nhả không chút che dấu, nhẹ nhàng cợt nhả...
Cùng lúc Trạm vương nâng lên lên, ấn đường Dung Khuynh đập mạnh một cái, một loại ác ý mãnh liệt dâng trào, nhưng....
"Ô..." Mắt cá chân nàng đột nhiên đau nhói, cả người mất thăng bằng, ngã rạp xuống trên đất, lớp đất rắn chắc khiến cái ngực vô cùng đau nhức, đau đến thấu tâm can!
"Dung cửu!"
Theo giọng Trạm vương, theo ánh mắt của hắn, ba người Cố Đình Dục, Cố Đình Xán, Dung Dật Bách đồng loạt nhìn sang, chứng kiến một kẻ hèn mọn nào đó đang quỳ rạp trên đất, chật vật không chịu nổi, nước mắt chảy ròng ròng. Bây giờ, thoáng nhìn nàng chính là đang bất lực như vậy!
Cố Đình Dục nhìn thấy, nhịn không được nữa, mạnh mẽ tách tay Cố Đình Xán ra, nhanh chân chạy tới: "Khuynh Nhi!"
"Cố công tử, nguy hiểm!"
"Chu Hắc, nếu các ngươi dám làm Cố nhị công tử bị thương, thì đừng hòng nghĩ tới việc rời khỏi đây."
Nghe thế, Duynh Khuynh chiếu chút nữa đã cười thành tiếng. Lời nói này, ngược lại chính là: Nếu bây giờ muốn rời đi, Cố nhị công tử chính là con tin tốt nhất bây giờ đấy!
Giá trị của Cố nhị công tử được người của Nha môn phủ cao giọng tuyên đọc ra.
Sắc mặt Cố Đình Xán nháy mắt thay đổi, Dung Dật Bách nhếch miệng!
Cả đám người Hồng Bang cũng như nhận ra được gì, cùng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Đình Dục đang chạy như bay đến, đáy mắt lộ ra ngọn lửa cháy bỏng hừng hực.
"Đình Dục, quay lại!"
"Khuynh Nhi, đừng sợ, ta đến...."
Vị biểu ca này thật sự là người tốt, chỉ hi vọng thân thủ hắn cũng tốt như các cao thủ, một lần đánh ra có thể dẹp sạch tam binh cái gì đó thì càng tốt...
Ách, xem ra là không được rồi. Chỉ mới vài hiệp, mà trên cổ Cố Đình Dục bây giờ đã xuất hiện thêm một thanh đao!
Dung Khuynh nhe răng, ngực còn cảm thấy đau! Mở màn là anh hùng cứu mỹ nhân, kết thúc là anh hùng biếm mình trở thành con tin! Đúng là rất tốt.....
"Đình Dục!"
"Nếu không muốn hắn chết, lập tức để bọn ta đi!"
Có con tin trong tay, chém giết dần im bặt rồi tắt hẳn.
Hộ vệ Trạm vương phủ xuất hiện, các phạm nhân muốn nhân cơ hội này mà chạy thục mạng đều bị cản lại! Tốc độ kia, thân thủ kia....
Trạm vương khẽ mỉm cười, nhìn Cố Đình Xán nói: "Cố nhị công tử rất có lòng với Dung cửu, muốn biết Dung cửu có giống như hắn đối với nàng không? Thì mượn cơ hội này để nhìn kết quả thử xem..."
Trạm vương có vẻ đang rất mong đợi kết quả cuối cùng!