"Khuynh Nhi, Khuynh Nhi, ngươi bị thương? Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, ta dẫn người đi tìm đại phu, không phải sợ...." Cố Đình Dục đỡ Duynh Khuynh dậy, áy náy đến hồng cả vành mắt.
"Vậy nhớ tìm đại phu tốt một chút. Đừng mời lang băm trong giang hồ!"
"Được, được...."
Xùy.... Lúc này còn yêu cầu này nọ!
Trạm vương cười lạnh một tiếng, mở miệng: "Lưu Chính!"
Nghe Trạm vương gọi tên, Lưu Chính xoay người lại, chỗ nào trên cơ thể cũng căng cứng. Giọng Trạm vương thật sự nghe rất êm tai, rất có từ tính, đủ âm trầm quyến rũ.
Chỉ là, giọng này có phải có chút phá phong cảnh rồi không? Dù sao, Cố Đình Dục người ta vẫn đang đau lòng, cảm động, Trạm đại vương gia ngươi chen vào cái gì!
Kết cục vui mừng đến phát khóc, cảnh đại đoàn viên người người vui vẻ này, chỉ sợ đã sắp....
Lưu Chính thầm nuốt nuốt nước bọt, muốn làm dịu đi cổ họng như đang bốc hỏa khô khốc, đẩy mấy ý tưởng lộn xộn trong đầu đi, nhanh chân bước lên: "Vương gia!"
"Ra tay đánh người, có mưu đồ hại người, một người hung tàn như thế, không mau nhốt lại, còn muốn chờ đến bao giờ?" Trạm vương lành lạnh nói.
Lưu Chính nghe vậy, khom người: "Là do hạ quan thất trách, Vương gia tha tội. Hạ quan sẽ lập tức bắt người ngay." Nói xong, đưa tay ra dấu cho nha dịch đi đến chỗ đám người Chu Hắc và Hồng Văn.
Bọn nha dịch vừa bước chân ra, giọng thanh thanh đạm đạm của Trạm vương lại vang lên lần nữa: "Ngươi cho rằng bản vương đang nói bọn chúng sao?"
Trạm vương vừa dứt lời, bước chân Lưu Chính khựng lại, nhất thời vẫn chưa hiểu cái mô tê gì, quay đầu, sau đó... Nhìn thấy ánh mắt Trạm vương gia vững vàng rơi xuống trên người Dung Khuynh.
Rõ ràng..... Ấn đường Lưu Chính đập mạnh liên hồi, miệng khổ, lòng còn khổ hơn! Rất tốt! Đắc tội một Cố gia còn chưa đủ, bây giờ Trạm vương còn muốn hắn đắc tội với cả Dung gia!
Mười năm gian khổ học tập của hắn xem như đã bị Trạm vương phá tan thành tro bụi chỉ trong tích tắc.
Lòng thầm khóc thét nhưng miệng lại không dám phản bác, chức quan đã sắp mất, ta không thể mất luôn cả cái mạng nhỏ của mình được. Để bảo vệ cái đầu, Lưu Chính nhanh chóng đi tới chỗ Dung Khuynh!
"Dung cửu tiểu thư, mời ngươi đi theo hạ quan một chuyến!"
Dung Khuynh nghe vậy, lập tức nhìn về phía Trạm vương, nhưng chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng đang rời đi của hắn!
Lưng rộng thân dài, y phục tuyết trắng tung bay, phong thái tuyệt luân, chỉ nhìn bóng lưng mà đã khiến tim người người loạn nhịp! Nam nhân chết tiệt, gặp được hắn là xúi quẩy của cuộc đời nàng!
Dung Khuynh ôm ngực, dậm một bước thật mạnh lên đất. Thật muốn biết kiếp trước rốt cuộc nàng đã tạo ra cái nghiệt gì mà kiếp này lại gặp phải hắn.
Cố Đình Dục mặt trầm xuống: "Ngươi định đưa nàng đi đâu?"
Đi đâu? Đương nhiên là không phải chỉ mời nàng đi uống rượu ngắm hoa rồi.
"Cố công tử, hạ quan cũng rất khó xử, xin ngươi hãy tự hiểu!" Lưu Chính mặt mũi tràn đầy khổ sở.
Tự hiểu? Cố Đình Dục đúng là đã tự hiểu, nhưng hắn lại không muốn tiếp nhận nó.
"Thân thể Khuynh Nhi bị thương, nàng nhất định phải trở về phủ với ta."
"Cố công tử, ngươi.... Ngươi làm vậy là muốn mạng của hạ quan sao?" Lưu Chính vành mắt hồng hồng.
Cố Đình Dục không đáp lại, hắn không muốn quan tâm, duỗi tay ôm lấy Dung Khuynh, định đưa nàng đi....
"Cố công tử, nếu ngươi đã nhất quyết như thế, hạ quan đành phải thất lễ thôi."
Đắc tội Cố gia, hắn cùng lắm thì chỉ mất chức. Nhưng làm trái lời Trạm vương, hậu quả chính là mất mạng. Cho nên, lựa chọn thế nào, đã không còn là việc khó đối với Lưu Chính, mặc dù cái nào cũng để lại hậu quả bi thống đau khổ!
Cố Không Dục không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi!
"Nha dịch!"
"Có!"
Thật sao, ra tay thật sao. Quả nhiên, nếu so nắm đấm của ai cứng hơn, thì Cố Đình Dục xác định đã thua hoàn toàn dưới chân Đại vương gia!
Đối với trận chiến trước mắt, Cố Đình Dục lại không chút sợ hãi. Chỉ có Dung Khuynh là cảm thấy mệt mỏi.
"Lưu đại nhân, đừng để các nha dịch chịu
liên lụy, ta đi với ngươi!"
"Khuynh Nhi, ngươi đừng sợ, lần này ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm ngươi bị thương nữa đâu...."
"Ta tin ngươi! Nhưng hôm nay đánh đấm đã đủ rồi, chừa lại chút sức lực đi!" Dung Khuynh gạt tay Cố Đình Dục ra, tập tễnh đi về phía Lưu Chính. Cổ chân, ngực, toàn thân, chỗ nào cũng đau. Nhưng nàng vẫn còn sống, đó là may mắn rồi!
"Khuynh Nhi...."
Bộ dáng thương thế chồng chất của Dung Khuynh lọt vào mắt Cố Đình Dục, khiến cho hắn vô cùng khó chịu trong lòng, duỗi tay ra lần nữa, nhưng lần này còn chưa chạm tới Dung Khuynh thì đã bị Cố Đình Xán ngăn lại.
"Ngươi đừng hành động theo cảm tình nữa, về phủ trước đi, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn!"
"Đại ca, sao ta có thể bỏ mặc Dung Khuynh bây giờ được, hơn nữa chỗ nhà lao kia vốn không phải là nơi mà nàng được đối xử tốt...."
Cố Đình Dục rất có lòng, rất thiện lương, chỉ là.... Ai! Cách làm người còn quá non nớt.
Cố Đình Xán im lặng, lười cãi cọ với Cố Đình Dục, càng tranh cãi biện luận sẽ chỉ càng khiến hắn trở thành người máu lạnh không có tình thân trong mắt người ngoài.
Quay đầu nhìn Dung Dật Bách: "Ta đưa Đình Dục về trước, chuyện Dung... Chuyện của biểu muội, ta sẽ thương lượng qua với phụ thân, có thể giúp được chuyện gì thì ta sẽ giúp chuyện đó."
Dung Dật Bách gật đầu: "Các ngươi về trước đi"
"Ừ!"
"Đại ca... Ách...."
Cố Đình Dục còn chưa dứt lời, huyệt đạo đã bị điểm, thân thể bị người xách lên, mang đi.
Dung Dật Bạch móc ra một chai thuốc từ ống tay áo, đưa cho Dung Khynh: "Khi nào thấy cơ thể đau thì ăn một viên."
"Ta biết rồi!"
"Lưu đại nhân, phiền ngươi chăm sóc xá muội trong khoảng thời gian này rồi." Dung Dật Bách khom người, giữ lễ tiết, làm ra bộ dáng nhờ vả!
Dung Dật Bách như thế khiến cho Lưu Chính không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Dung công tử yên tâm, tại hạ sẽ cố hết sức!"
"Đa tạ Lưu đại nhân!"
"Dung công tử cứ khách khí." So với Cố Đình Dục, rõ ràng Dung Dật Bách hiểu chuyện hơn rất nhiều.
"Bây giờ ta về phủ trước, ngươi tạm thời ở trong đó nghỉ ngơi thật tốt đi." Dung Dật Bách nhìn Dung Khuynh dặn dò.
Nghỉ ngơi thật tốt?
Dung Khuynh không khỏi phì cười: "Ta biết rồi. Hắc hắc... Không có chỗ nào nghỉ chân tốt hơn nhà tù. Không phải nhìn thấy Dung Thất, Dung Vũ Hinh, cảnh vật tự nhiên sẽ được thanh tịnh thôi."
Dung Dật Bách nghe nhưng không trả lời. Hắn an ủi nàng, nàng cũng an ủi bản thân, nhưng cả hai đều quá gượng gạo, giả tạo.
"Bách ca ca!"
"Chuyện gì?"
Dung Khuynh đưa tay kéo vạt áo của hắn, ngửa đầu, đáng thương nói: "Bách ca ca, ngươi nhớ đến thăm tù ta nha!"
"Ừ! Còn ngươi nhớ phải..."
"Nhớ ba điều: ăn, ăn, ăn ngon!"
Dung Dật Bách:...
"Ta biết rõ mà!"
"Vậy ta đợi ngươi mang bữa tối đến, Bách ca ca, lát nữa gặp, không gặp không về!" Dung Khuynh cẩn thận bước từng bước
Gương mặt ra vẻ đáng thương, lúc muốn ăn, nuốt nước miếng có thể nhẹ nhàng chút không. Giả vờ đáng thương cũng gượng gạo như vậy, thật khiến người ta....
Không liên quan nhưng giò hầm là món nàng thích nhất.