So với câu tương tư của nam nhân kia, một câu "mấy câu này lại đến nữa rồi" của Dung Khuynh còn có uy lực hơn, làm chấn động cả đám người, khiến bọn họ nhất thời hóa đá, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm không thôi!
Trên đời này, trước giờ đều là nam nhân có thể phóng đãng phúng túng, còn nữ nhân là nhất định phải trung trinh thận trọng. Đó chính là đạo lí lớn nhất trên đời.
Nếu nữ nhân dám học theo nam nhân mặt dày như vậy thì chẳng những nam nhân không tha cho ngươi, mà cả nữ nhân trên đời này cũng chịu không được ngươi. Giống như hiện tại, toàn bộ nhân loại đều cảm thấy Dung Khuynh rất không vừa mắt.
Lẫm Nhất chỉ đứng ở một bên, không động không nói, yên lặng xem, âm thầm nghe từng lời nói từng hành động của nàng, sau đó trở về bẩm báo chi tiết lại, cuối cùng chờ chủ tử xử lí.
Dung Khuynh lạnh nhạt nhìn vẻ mặt ngẩn ra của mọi người. Gian phu đến rồi, nên bản thân nàng cũng phải diễn vai dâm phụ tốt một chút. Nhưng cả hai người đều là do chán ghét nhau thôi!
Dung Khuynh nàng thân là hôn thê của Cố nhị công tử, nhưng lại mang thai đứa bé của Trạm vương, bây giờ còn xuất hiện thêm một nam tử vô cùng thâm tình, nhớ nàng đến tận xương! Chậc chậc... Cái số tốt này, cái cảnh "chỉ sợ không loạn" này, thật không dám nhìn thẳng mà!
Tại cái thế giới lễ tiết này, nàng đi đến bước đường ngày hôm nay mà còn có thể sống sót để ăn ngon uống sướng, cũng coi như là kì tích!
"Khuynh Nhi..."
Cái làn điệu một âm nhưng ba phần run sợ phối hợp với ánh mắt thâm tình như cứt kia, Dung Khuynh chỉ cảm thấy dạ dày mình như đang cuồn cuộn. Cảm giác này vừa xuất hiện, Dung Khuynh tinh thần chấn động, vội nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, phải quan sát thật kĩ.
Vẻ mặt này, làn điệu này,...nàng nhất định phải học thành thạo từng chút một, nói không chừng sau này còn có thể mang ra dùng để làm Trạm vương chán ghét!
"Khuynh Nhi, đều là do ta bất lực mới để cho nàng..." Nam tử thâm tình khẩn thiết biểu lộ ra hổ thẹn, nói năng còn chưa dứt đã bị Dung Khuynh cắt đứt.
"Chàng gọi là gì?" Bạch Liên Hoa? Hay Lục kỹ nữ?
Nghe Dung Khuynh nói, lập tức khiến nam tử tổn thương: "Khuynh Nhi, ta chính là Tĩnh ca ca của nàng! Sao nàng có thể..."
Sao có thể vừa leo lên cành cao đã vội dùng ánh mắt xa lạ đối mặt với hắn, lên án Dung Khuynh bạc tình bạc nghĩa.
Ánh mắt kia... Dung Khuynh cẩn thận ghi nhớ học hỏi nó, chiếm thành của mình!
Còn có cái tên nữa, Tĩnh ca ca? Hắn lấy mặt mũi nào lại dám xưng tên như thế! (í là mặt mũi nam nhân này không chút dính líu gì tới cái tên Tĩnh kia. Tĩnh nghĩa là yên tĩnh, tĩnh lặng ấy)
Nếu như vậy, nàng có phải hay không cũng nên đổi tên thành Ta Yêu Trạm Vương gì đó!!
Cắt!
"Thì ra là Tĩnh ca ca nha, ta nhất thời không nhận ra được thôi mà."
Nam tử nhìn Dung Khuynh, mặt mũi tràn đầy đay lòng, tan nát tâm can: "Khuynh Nhi, ta đều biết rõ hết, biết rõ nàng khó xử, biết rõ nỗi khổ tâm của nàng, biết rõ nàng cũng là bất đắc dĩ!"
"Chàng nói ít một chút đi, ta còn phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!"
Như thế là có thể khiến nàng chịu nhục, quả nhiên mười phân vẹn mười.
"Là... Là ta khiến Khuynh Nhi phải chịu ủy khuất." Nam tử mặt mày dần nhộn nhạo, bắt đầu cảm thấy căng thẳng bất an. Nguyên nhân là do Dung Khuynh phản ứng quá kì lạ, không bình thường!
Phàm là nữ nhân gặp phải tình huống như thế, ắt hẳn đã sớm hôn mê, hoặc nổi trận lôi đình, hoặc tìm cái chết để chứng minh trong sạch mới là bình thường. Có thể nàng....
Nữ nhân này nhất định có vấn đề. Nam tử cau mày, thầm nghi ngờ, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của hắn: "Khuynh Nhi, hài tử của chúng ta còn là được rồi!"
Vừa nói xong, tim lập tức đập nhanh!
Dung Khuynh lại là cười. Không biết những người sau lưng kia đã hứa cho chỗ tốt gì mà có thể khiến cho vị Tĩnh ca ca này dám liều mạng đến tìm nàng diễn kịch!
Lúc này, nàng là nên dứt khoát thừa nhận nàng không có hài tử? Hay là lấy cái chết chứng tỏ mình trong sạch đây?
Hai loại lựa chọn, chọn cái nào cũng là như ý nguyện của người khác. Thành toàn cho kẻ khác ư? Dung Khuynh cũng không có cái tính thiện lương này, ngược lại có rất nhiều lúc nàng cảm thấy mình lòng dạ vô cùng nhỏ mọn!
"Khuynh Nhi, xin nàng tha thứ cho ta vì đã làm trái với lời thề giữa chúng ta. Nhưng ta thật sự không thể trơ mắt nhìn nàng mang đứa trẻ của chúng ta gả vào Trạm vương phủ được!" Nam tử nhìn Dung Khuynh đầy thâm tình.
"Khuynh Nhi, mặc dù ta không cho được vinh hoa phú quý mà nàng muốn, nhưng ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn cả Trạm vương kia. Đời này sẽ bảo vệ nàng thật tốt, xin nàng tin tưởng ta!"
Nam tử nói sang sảng mạnh mẽ một phen. Dung Khuynh vẻ mặt sâu kín: "Bảo vệ ta sao?"
"Đúng vậy!"
"Câu này ngươi cũng đã từng nói rồi!"
Dung Khuynh nói xong, bọn hạ nhân vốn đang đầy một bụng nghi hoặc, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Lẫm Nhất ức chế không được để ấn đường nhảy lên, thẳng tắp nhìn Dung Khuynh, khẽ nhíu mày.
Đã từng nói? Nàng đây là đang thừa nhận mình thật sự có léng phéng với nham nhân này?
Nam nhân nhất thời sợ sệt, bởi vì phản ứng của Dung Khuynh khác quá nhiều với dự đoán của hắn. Hắn chỉ muốn đến cãi nhau với Dung Khuynh, chứ chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ chịu nhận thức.
Nữ nhân này đúng là có bệnh!
"Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Dung Khuynh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng, hoài niệm: "Khi đó sắc thu đậm đặc, trời mới bắt đầu bước vào tháng chín, lúc đó ta đi
dâng hương cho người nương đã mất, còn chàng đứng dưới cây dung, cách một cửa sổ, chàng cười với ta một tiếng."
"Ách..."
"Chút hồi ức này chàng còn nhớ không?"
"Ta... Còn nhớ!"
Nam tử dứt lời, Dung Khuynh cười một tiếng, thâm tình khẩn thiết. Lẫm Nhất nhớ tới gì đó, yên lặng dời đi ánh mắt.
"Còn một buổi sáng giữa tháng chín nữa, chàng vụng trộm đến Dung gia gặp ta, nói với ta là chàng muốn mang ta rời đi, thế nhưng ta lại cự tuyệt. Khi đó chàng hẳn là rất khổ sở đi!"
"Đúng...đúng vậy, nhưng ta có thể hiểu, ta..."
"Đúng nha! Cũng bởi vì chàng lúc nào cũng hiểu ta, cho nên ta mới đặc biệt cảm kích chàng! Lúc chàng đến gặp ta vào đêm cuối tháng chín hôm đó, ta đã thật muốn mặc kệ tất cả để rời đi cùng nhau." Dung Khuynh nhìn nam tử, buồn bực than nhỏ, tức giận thở dài.
"Khuynh Nhi, bây giờ vẫn chưa muộn đâu, chỉ cần nàng gật đầu thôi, ta sẽ lập tức dẫn nàng đi!"
"Không, đã muộn rồi!"
"Không muộn, chỉ cần nàng nguyện ý..."
"Ta có nguyện ý chàng cũng không thể dẫn ta đi!"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì, ngươi muốn chết!"
"Khuynh Nhi..."
Nhìn vẻ mặt bi thống kia của nam tử, Dung Khuynh có chút ngán: "Tĩnh ca ca, lần sau có tính kế ngươi khác thì nhớ phải điều tra rõ người ta, đến những chuyện xảy ra trong gia môn người ta cũng phải thấu triệt từng chút. Như vậy thì mới thành công, như lần này ngươi làm việc quá bê bối."
Nam tử nghe vậy, trong lòng giật mình: "Khuynh Nhi, tại sao nàng có thể cảm thấy ta ở đây là để..."
"Đầu tháng chín ta đi dâng hương cho người nương đã mất, đó ngày ta và Trạm vương gia gặp nhau lần đầu tiên. Không phải là cùng ngươi!"
"Giữa tháng chín, buổi sáng hôm đó là lúc Thái hậu triệu kiến ta, cũng là ngày Trạm vương để ta gặp mặt Trang trắc phi."
"Còn buổi tối cuối tháng chín, đó là ngày ta đọc sách đánh cờ đầy diễn cảm cho Trạm vương."
Dung Khuynh nói xong, sắc mặt nam tử trắng nhợt. Dung Khuynh cười nhạo một tiếng, sau đó đứng dậy đi vào bên trong.
Còn chuyện là ai sai khiến đến, Dung Khuynh không cần đi hỏi làm gì, dù sao rất nhanh sẽ biết thôi. Nàng không cần thiết phải mở miệng chỉ ra là ai trong Trang gia, như vậy sẽ khiến người Trang gia, kể cả Thái hậu nữa, mọi người sẽ lại thêm nhớ thương nàng một phần.
"Hầu hạ Dung tiểu thư cẩn thận!"
"Vâng!"
Lẫm Nhất dặn dò xong, duỗi tay điểm vào huyệt đạo nam tử kia, không tiếng động đưa hắn đi, còn đi nơi nào, nói gì đó thì không ai biết. Chỉ là về sau, không ai còn thấy người kia nữa!
***
(Việt quốc = Càng quốc)
Đại Nguyên, trên một nơi nào đó ở Càng quốc, mấy chục vạn đại quân chậm rãi đi về phía trước.
Trong lúc dừng chân nghỉ ngơi, Đại Nguyên Thái tử Vân Hoành nhìn Trạm vương cười, khẽ hỏi: "Xem ra tâm tình hoàng thúc không tệ lắm!"
"Đúng là không tệ!"
Trong phong thư của Lẫm Nhất, Dung Khuynh có nói thầm một câu "Nếu còn có người dám đến điều tra, bổn cô nương liền sẩy thai cho nàng ta xem, để cho nàng ta đẹp mắt"
Nhớ tới câu đó, Trạm vương giật giật khóe miệng, hừ lạnh, nàng có bản lĩnh sẩy thai cho hắn xem một chút!
Trong bụng không có gì cũng dám nói sẩy thai!
"Chuyện gì khiến hoàng thúc vui như thế?" Vân Hoành vô cùng hiếu kì hỏi.
"Dẫn theo một mỹ trở về, không đáng vui sao?"
Vân Hoành nghe nói, mắt nhìn sang Công chúa Càng quốc ngồi trên xe ngựa, nơi nơi nhu tình nhìn theo Trạm vương. Lặng lẽ dời đi ánh mắt, đây là nguyên do khiến Trạm vương thích thú? Vân Hoành không cho là phải.
Trên trang.
"Hai ngày sau chủ tử sẽ tới kinh thành."
Lẫm Nhất nói một tiếng, ầm....
Thìa trong tay Dung Khuynh vỡ tan tành! Hiển nhiên đã biểu hiện trình độ kích động của nàng.
Thấy Dung cửu tiểu thư phản ứng vô cùng rõ ràng, chủ tử trở về, nàng không có quả ngon để ăn!
"Chủ tử có một lời muốn thuộc hạ truyền cho Dung tiểu thư!"
"Cái... Cái gì?" Vừa gặp Trạm vương nàng liền kinh sợ, cái tật này nên bỏ thế nào đây?
"Chủ tử nói hắn dự định nạp Cố nhị công tử vào Trạm vương phủ, cho các ngươi có thể sớm chiều chung đụng với nhau. Đây xem như là chủ tử thưởng cho Dung tiểu thư vì đã hoài được con nối dòng. Dung tiểu thư có vui không?"
Vui không?
"Ta đã vui mừng đến phát khóc!"
Chuyện trên đời này, chỉ có ngươi là không thể tưởng được, chứ không có chuyện Trạm vương gia không làm được.
Sau này thật phải hầu chung một chồng với Cố nhị công tử sao? Hình ảnh quá mỹ lệ, nghĩ cũng không dám nghĩ!