Dung Khuynh đứng trước cửa lớn Dung phủ nhìn đám người ra nghênh đón nàng rồi lại lia mắt nhìn sang Lẫm Ngũ, đây là cái tình huống cọng lông gì vậy?
"Dung tiểu thư, ngươi hẳn là đã quen thuộc với hai người này rồi!"
Quen thuộc! Sao lại không quen thuộc cho được chứ!
Chu Hắc, lão nhị Hồng Bang, là người đang uy hiếp Cố Đình Dục thì bị nàng lừa dối.
Thanh Anh, cô nương họ Thanh, là vị thiếu nữ trong lòng luôn ngưỡng mộ "chất nhi" của Vương thúc, không phải "hắn" thì không gả.
Thấy Dung Khuynh gật đầu, Lẫm Ngũ nói tiếp: "Chủ tử dặn dò, sau này Chu Hắc sẽ bảo vệ an nguy cho ngươi, còn Thanh Anh sẽ hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho ngươi."
Nghe vậy, Dung Khuynh như chết đứng, kết quả sau khi cùng XX với Trạm vương quả nhiên không phải là sinh tình. Trái lại e là hắn chỉ sợ hãm hại nàng chưa đủ thôi!
"Vương gia thật chu đáo, tiểu nữ đa tạ Vương gia!"
Dung Khuynh thoáng nhìn sang bộ dạng như sát thần của Chu Hắc, còn có ánh mắt sâu kín oán hận của Thanh Anh, sau đó lại nhìn trời, nhận được sự an bài này của Vương gia, nàng thật sự là bị làm cho cảm động đến rơi nước mắt. Nếu ngay cả Cố phu nhân cũng được gọi đến thì đúng là đầy đủ cả bộ ba. Bảo đảm nàng đêm không thể say giấc, ngày không thể ăn ngon!
"Khuynh Nhi!"
Dung Khuynh nghe gọi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dung Dật Bách nhẹ cười, khí chất ôn nhuận.
"Đại ca, huynh ở nhà!"
"Vừa về hôm qua!"
Hai huynh muội vừa nói vừa bước vào phủ.
"Mấy ngày qua sống ổn không?"
"Rất ổn!"
"Vậy còn mọi chuyện trong phủ thế nào rồi?" Dung Khuynh vẫn rất quan tâm vấn đề này. Dung gia bị nàng tiêu xài phung phí lâu như vậy, còn được ăn đủ bữa không?
Dung Dật Bách cười khẽ, gật đầu: "Mọi chuyện trong phủ đều ổn, biết được hôm nay muội trở về nên tổ mẫu chuẩn bị cho muội không ít đồ ăn ngon!"
Dung Khuynh nghe vậy cười lên một tiếng. Dựng ngón tay cái lên với Dung Dật Bách. Quả nhiên là huynh muội có khác, hiểu rõ thứ nàng quan tâm không phải là người nào, mà là thức ăn.
"Tổ phụ với phụ thân còn chưa hồi phủ. Muội đến thỉnh an tổ mẫu trước đi"
"Được!"
Lần gặp lại này, tổ mẫu đại nhân đối đãi với nàng rất khách khí, không những vậy còn quan tâm hỏi han nàng không ít. Phần lớn đều là bảo nàng phải chăm sóc mình nhiều một chút.
Chỉ là lúc lão phu nhân nói mấy lời đó, mắt không nhìn thẳng mặt nàng mà lại chăm chăm vào bụng nàng.
Dung Khuynh thầm nghĩ: Nếu lão phu nhân mà nhìn vào mặt nàng nói mấy lời đó, e là sẽ không thốt lên nổi câu nào. Chỉ khi nhìn vào "con nối dòng" của Trạm vương mới nói có thứ tự cùng tràn trề tình cảm được như vậy thôi.
Buổi gặp mặt kết thúc đơn giản, Dung Khuynh vừa trở về tiểu viện của mình liền lập tức ngã xuống giường.
"Mệt mỏi!"
"A! Sống sót thật không dễ dàng!" Ngủ với Trạm vương thiếu chút nữa đã mất mạng. Trên đường trở về, cái mông lại bị Trạm vương đánh đến nở hoa.
"Dung tiểu thư, mời dùng trà!"
Giọng nói u oán ẩn ẩn còn mang theo căm giận lọt vào tai, Dung Khuynh nhìn thoáng qua Thanh Anh mà cảm thấy nhức đầu. Nếu là một nam nhân nhìn nàng như thế, có lẽ nàng còn có thể cảm thấy tịch mịch một chút. Nhưng bị một nữ nhân nhìn như thế, có hơi mệt mỏi.
"Để đó rồi lui ra trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vâng!" Trước khi đi, nàng ta vẫn không quên ném một ánh mắt ai oán về phía Dung Khuynh.
Mối tình đầu của thiếu nữ có bao nhiêu mộng tưởng? Thế nhưng người nàng ta yêu say đắm lại là một nữ nhân, Thanh Anh sao không tan nát cõi lòng cho được, có thể tưởng tượng được nàng ta có bao nhiêu xấu hổ và giận dữ. Còn đau hơn cả việc bị nam nhân ruồng bỏ nữa!
"Thanh Anh..... nha đầu này không tệ! A..."
Dung Dật Bách hứng thú trêu chọc một tiếng, hắn vừa nói xong bắp chân liền bị đá vài cước.
Chân bị đá nhưng Dung Dật Bách lại cười rất thản nhiên, đại khái là do đã bị Dung Khuynh đá đến quen rồi.
"Trạm vương gia thật có lòng." Dung Khuynh trừng mắt. Lần nào hắn chế giễu cũng không chê chuyện lớn.
Dung Dật Bách ho nhẹ một tiếng nói: "Mà người Vương gia phân phó đến hầu hạ muội không chỉ có hai người Chu Hắc và Thanh Anh đâu."
Nghe Dung Dật Bách nói xong, Dung Khuynh lập tức tỉnh táo, vẻ mặt không rõ ràng. Không thể nào! Chẳng lẽ thật sự có đưa cả Cố phu nhân sang nữa sao?
"Ta tới để mang cho Cửu tiểu thư bát súp, các ngươi vào bẩm báo một tiếng đi."
Nghe giọng nói đó, Dung Khuynh vội nhìn về phía Dung Dật Bách: "Dung Vũ Hinh?"
Dung Dật Bách gật đầu.
"Ngoại trừ nàng ta ra còn ai nữa không?"
"Không có!"
Không có thì tốt! Có nữa thì quá sức nàng rồi. Đám người nàng nhìn không vừa mắt mà đám người đó cũng không vừa mắt nàng, Trạm vương lại sắp xếp họ lúc nào cũng ở ngay trước mặt nàng, đúng là vô cùng biết cách tàn phá tâm trạng.
"Cửu tiểu thư, đây là súp của người, mời dùng!"
Dung Khuynh cười nhạt nhìn khuôn mặt khẩn trương cứng ngắc của Dung Vũ Hinh, nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi rất rõ ràng. Bảo nàng ta đến hầu hạ nàng? Đối với Dung Vũ Hinh mà nói, chỉ sợ đó chính là thiên đại sỉ nhục!!
Đến nước này Dung Vũ Hinh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không càng quấy nữa. Chết tử tế không bằng được sống sót, lời này mới là chân lí!
"Mùi vị bát súp này không tệ, ca ca muốn nếm thử không?"
Dung Dật Bách lắc đầu: "Muội thích thì ăn nhiều chút đi."
"Được!"
Thấy Dung Khuynh uống súp rất tự nhiên tự tại, vẻ mặt Dung Vũ Hinh càng thêm khó coi, tức giận cuồn cuộn trong lòng. Dung Khuynh thật sự xem mình là nha đầu sao??? Cái thứ đáng chết này!
Đã từng có lúc chỉ cần nàng thay đổi nét mặt một chút cũng đã có thể dọa Dung Khuynh sợ đến gần chết, thậm chí còn không ngừng được run rẩy. Nhưng bây giờ thì sao, Dung Khuynh dám ung dung hưởng thụ sự hầu hạ từ nàng. Dung Khuynh lấy cái gan này ở đâu? Là dựa vào Trạm vương sao?
Đáng chết!
Mới nghĩ đến Trạm vương, vành mắt Dung Vũ Hinh liền hồng lên. Chắc chắn con tiện nhân Dung Khuynh này đã nói gì đó trước mặt Trạm vương. Nếu không Trạm vương đã không ban xuống cái loại lệnh này rồi.
Chỉ là nàng không ngờ rằng Trạm vương lại nghe theo lời giật dây của Dung Khuynh. Nàng thật sự quá thất vọng về Trạm vương.
Nam tử như Trạm vương trong mắt Dung Vũ Hinh vốn là một thiên thần, theo lý thì hắn nhất định sẽ không bao giờ vừa ý loại hèn nhát, đê tiện như Dung Khuynh mới đúng. Nhưng bây giờ...
Hắn lại cùng Dung Khuynh bắt tay nhau khi dễ chính mình, Dung Vũ Hinh bị tổn thương thật sâu. Uổng công nàng đã từng sùng bái hắn như thế! Nàng thật sự đã nhìn lầm người rồi.
Dung Vũ Hinh chịu đựng
vô vàng sỉ nhục cùng hối hận.
Dung Khuynh uống bát súp, giống như có điều cần duy nghĩ. Vì sao Trạm vương lại để Dung Vũ Hinh đến hầu hạ nàng chứ?
Chỉ đơn giản là để cho Dung Vũ Hinh đẹp mặt, cho nàng trút giận thôi sao? Dung Khuynh cảm thấy không giống như thế, Trạm vương không phải là người có cái thiện ý đó. Vậy thì là vì sao? Lẽ nào...
Một tia sáng chợt lóe qua đại não, chẳng lẽ là mượn đụng chạm từ Dung Vũ Hinh với nàng để cho nàng nhân cơ hội sẩy thai? Dung Khuynh giật mình một cái! Ách...chắc không phải đâu.
Ngược lại mới đúng, nếu nàng dám sẩy thai, dự cảm lúc đó sẽ bị Trạm vương làm cho đẹp mặt tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Nàng luôn có cảm giác Trạm vương muốn giữa lại cái bụng của nàng là do hắn có ý đồ khác! Cho nên nàng không nên tự cho mình là thông minh mà đi sẩy thai, miễn để mình phải chịu khổ!!
-------------------
Trạm vương phủ.
"Bẩm Vương gia, sáng sớm Lý công công có đến một lần để truyền lời: Hoàng thượng mời Vương gia sau khi hồi cung thì vào cung một chuyến. Còn lại, tất cả đều bình an!"
Mọi chuyện trong phủ đều bình an. Ngoại trừ Trang trắc phi bị hủy dung.
Hủy dung! Đối với Trang Thi Nghiên mà nói đó chính là một chuyện hủy thiên diệt địa. Nhưng còn trong mắt Trạm vương, chuyện đó còn không đáng được nhắc tới, cũng chỉ như bụi bặm mà thôi!
Trạm vương nghe báo cáo xong cũng không nói gì, chỉ nhấc chân đi về phía phòng tắm.
Cởi xong y phục, Trạm vương bỗng bất giác nhớ tới câu Dung Khuynh đùa giỡn hắn: "Vết bớt trên mông Vương gia thật mê người!"
"Thiếu dạy dỗ!"
Tiếng mắng không mang chút tức giận, trái lại còn lộ ra một chút vui vẻ. Đó là lần đầu tiên hắn bị đùa giỡn như vậy. Có chút ít mới mẻ, cũng có chút ít buồn cười.
-------------------
Cẩm các. (viện của Trang Thi Nghiên)
Tên của nàng có ý nghĩa là: cả đời cẩm tú. Đáng tiếc.... lại không như mong muốn.
Trang Thi Nghiên dựa lên đầu giường nhìn Hồng Anh, giọng nói khàn khàn: "Vương gia hồi phủ rồi sao?"
Khàn khàn là kết quả của những lần nổi giận rống to sau khi bị hủy dung.
"Vâng, đúng vậy! Vương gia vừa mới hồi phủ, hiện đang ở chủ viện." Hồng Anh cúi đầu, trả lời vô cùng cẩn thận.
Trang Thi Nghiên cười lạnh: "Ở chủ viện? Ngươi là đang muốn nói cho ta biết Vương gia không có đến chỗ nào, không gặp bất kì tên oanh oanh yến yến nào sao?"
Hồng Anh lòng căng thẳng, miệng mấp máy nhưng lại không biết nên nói gì. Quả thật không dám thừa nhận đúng như vậy!
Tính tình Trang Thi Nghiên vốn đã không nhu hòa gì, sau khi bị hủy dung lại càng thêm hung bạo hơn nữa. Dù là câu nói thế nào cũng có thể dẫn đến một trận quyền đấm cước đá của nàng ta, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Xem bộ dáng sợ hãi của Hồng Anh, biểu cảm Trang Thi Nghiên không chút thay đổi mở miệng: "Dung cửu có về cùng Vương gia không?"
"Bẩm tiểu thư, không có!"
"Vậy sao!" Đúng là thất vọng nha! Nếu có đến Vương phủ thì tốt, để nàng được tận mắt nhìn thử xem cái bụng của Dung Khuynh có thể to lên không.
"Hồng Anh!"
"Có nô tỳ!"
"Thay y phục!"
"Tiểu thư, người.... muốn đi ra ngoài sao?"
"Thế nào? Sợ ta hù dọa người ta sao?"
"Không... chỉ là đại phu có dặn tiểu thư người tạm thời không được gặp gió. Cho nên...."
"Không ra khỏi cửa thì vết thương của ta có thể khỏi sao?" Trang Thi Nghiên cười lạnh.
"Đại phu nói...."
"Hãy bớt xàm ngôn đi, thay y phục cho ta, ta muốn đi thỉnh an Vương gia."
Trang Thi Nghiên giận dữ, Hồng Anh không dám nhiều lời nữa.
Vừa đi đến chủ viện đã nhìn thấy Khinh Âm công chúa mềm yếu ngồi trong phòng, Trang Thi Nghiên híp híp mắt.
"Trang trắc phi!" Lẫm Nhất gật nhẹ đầu, xem như là chào.
Trang Thi Nghiên thu lại ánh mắt: "Vương gia đâu?"
"Chủ tử đang thay y phục, xin Trang trắc phi tạm ngồi đợi."
"Được!"
Trang Thi Nghiên nhấc chân đi vào trong nhà. Khinh Âm công chúa nhẹ nhàng bước lại đón, hơi cong đầu gối xuống, chào hỏi: "Trắc phi nương nương."
Nhìn khuôn mặt kiều diễm quyết rũ của Khinh Âm công chúa, còn có tư thái thướt tha mềm mại kia nữa. Trang Thi Nghiên chỉ cảm thấy miệng vết thương trên mặt mình như bị kim châm, lồng ngực cuồn cuộn, tâm tình sôi trào nhưng miệng vẫn lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa: "Khinh Âm công chúa không cần đa lễ."
Khinh Âm công chúa mắt lóe lên, mỉm cười đứng dậy.
Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, còn cười cái gì thì chỉ có các nàng tự mình biết.
Trạm vương từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt.
"Vương gia!"
Hai người bước lên, quỳ gối hành lễ.
"Đứng lên đi!"
"Tạ ơn vương gia!"
Cả hai đứng dậy, thấy nam tử tôn quý tuyệt mỹ tựa như tiên lại tựa như ma trước mắt. Trang Thi Nghiên thì lòng dạ đau xót, Khinh Âm công chúa lại không thể ngăn được rung động.
Phẫn hận cũng tốt mà lòng say cũng được, Trạm vương đã gặp qua đủ các loại ánh mắt, quen thuộc đến không còn cảm thấy hứng thú nữa.
"Lẫm Nhất!"
"Có thuộc hạ!"
"Đến Dung gia đưa Dung cửu qua đây."
Trạm vương nói xong, Khinh Âm công chúa rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ, Trang Thi Nghiên cúi đầu, sắc mặt tối đen.
Dung cửu...